Ðồng thời, cô cũng bớt sợ bởi vì cuộc sống đã ở một tình trạng như trong mơ, giấc mơ hãi hùng quá để không thể là sự thật. Scarlett O?Hara không thể ở trong một tình thế bất cứ lúc nào cái chết đang lởn vởn đâu đấy cũng có thể vờn tới được. Không thể nào nhịp điệu thanh bình của cuộc sống lại có thể biến chuyển cơ bản trong một khoảng thời gian ngắn ngủi!
Ðiều đó không thể thật được. Bầu trời trong xanh lúc rạng đông thế kia lại bị xúc phạm bởi khói thuốc súng đang bay lơ lửng trên đầu thành phố như một đám mây giông. Vào giờ buổi trưa nóng nực đang đượm mùi hương của hoa kim ngân và hoa hang leo lại bị ghê rợn bởi những viên đạn pháo rít lên trên đường phố rồi nổ tan thành từng mảnh giết chết người và vật!
Mặc dù tiếng ồn của chiến tranh đôi khi có lắng xuống cũng không thể làm được một giấc ngủ trưa thanh bình, bởi vì ở phố Tội Lỗi giờ nào cũng ầm ĩ. Những khẩu pháo, những xe cứu thương ầm ầm qua lại, những thương binh kéo lê đến bệnh viện, những đội quân rời bỏ hầm hào chạy đến đầu bên kia thành phố để chống lại quân địch đang đe doạ. Những liên lạc viên phóng ngựa bụng sát đất đến Bộ tham mưu như thể số phận của Liên bang nằm trong tay họ.
Những đêm mát mẻ đem lại tĩnh mịch tương đối, nhưng ảm đạm. Lúc ban đêm yên tĩnh, nó lại yên tĩnh quá? như thể những con nhái bén, con châu chấu sợ hãi qúa không dám hoà tiếng của chúng vào bản đồng ca quen thuộc của đêm hè. Ðôi khi cảnh đang yên tĩnh đột nhiên bị cắt đứt bởi tiếng súng hoả mai nổ ngoài tiền tuyến.
Nhiều khi, trong những giờ cuối cùng của ban đêm lúc đèn đã tắt hết, Mélanie còn ngủ và một sự im lặng như chết đè xuống thành phố, Scarlett thức giấc nghe thấy tiếng lích kích của khoá cửa ngoài hàng rào và những tiếng gõ nhẹ. Ðó là những người lính mà không thể nhìn rõ được mặt. Họ nằm ở ngoài mái hiên và lải nhải những tiếng không thể hiểu được. Cũng có khi từ một bóng đen nổi lên một tiếng rõ: ?Thưa bà, xin lỗi vì đã làm phiền bà vào giờ này, nhưng tôi có thể xin một ít nước cho tôi và con ngựa của tôi không ạ?? Ðôi khi đó là tiếng nói cứng nhắc của người miền núi, đôi khi là giọng nói lạ tai của người miền cực nam như nói bằng mũi, đôi khi là giọng nói như hát của người miền biển làm nhớ lại giọng của bà Ellen và làm Scarlett phải hồi hộp.Không, những đêm như vậy chẳng có gì là thực! Ðó là những cơn ác mộng và con người đi vào cơn ác mộng đó, những người không có thân thể, không có mặt mũi, chỉ có tiếng nói nổi lên trong bóng tối ẩm ướt. Múc nước, cho ăn, trải chăn gối dưới mái hiên, băng bó vết thương, nâng cái đầu bẩn của những kẻ hấp hối. Không, không thể thế được!
Một lần vào cuối tháng bảy, chính chú Henry đến gõ cửa vào giữa ban đêm. Chú Henry không còn ô, không còn túi du lịch và cái bụng to của chú cũng đã biến mất. Cặp má chú trước kia mỡ màng và hồng hào bây giờ xệ xuống và bộ tóc bạc trắng của chú bẩn một cách không thể tưởng được. Chú gần như đi chân đất, đầy những rận, gần chết đói nhưng tính nết vẫn không thay đổi, vẫn cứ sôi nổi. Mặc dù chú có nhận xét: ?Thật là một cuộc chiến tranh điên rồ nên mới phái những lão già như chú đi mày mò những khẩu pháo!? Nhưng Scarlett và Mélanie không thấy chú có vẻ gì khó chịu. Người ta cần đến chú như cần đến một thanh niên và chú làm nhiệm vụ của một thanh niên. Chú lại còn tỏ vẻ hơn hẳn thanh niên, và chú vui vẻ tuyên bố như thế. Còn ông già Merriwether thì không được thế. Người chỉ huy muốn trả ông về nhưng ông từ chối. Ông thành khẩn thú thật là thà ông chịu những câu nguyền rủa, hà hiếp của viên chỉ huy còn hơn phải nghe những câu niềm nở của người con dâu lúc nào cũng lải nhải: ?Bố phải bỏ nhai râu và ngày nào cũng phải rửa râu!?