Ðiều bất ngờ làm cô nghẹt thở. Mặc dù anh yêu cô, nhưng đầu óc anh tồi tệ quá nên không dám thành thật công nhận và không dám nói sợ cô phì cười. Vậy cô sẽ cho anh biết tay.
- Ðấy có phải là một lời cầu hơn không?
Anh bỏ bàn tay cô ra rồi cười rất to làm Scarlett nép người vào thành ghế bành.
- Trời ơi, không đâu. Tôi đã chả nói với cô tôi sinh ra không phải để lấy vợ rồi là gì?
- Nhưng? nhưng? là?
Anh đứng lên, bàn tay để lên trái tim và cúi chào hài hước, giọng thản nhiên:
- Cô bé thân mến, tôi xin tỏ lòng kính trọng sự thông minh của cô và đề nghị cô làm tình nhân của tôi.
Tình nhân của anh ta? Danh từ đó vang trong tai cô. Cô thấy tức giận. Anh ta dám cho mình là một đứa ngu đần. Phải, đúng là anh ta coi mình đần độn lắm mới đưa ra một đề nghị như thế. Lẽ ra phải cầu hôn như cô đã dự tính. Phẫn nộ, tự ái, thất vọng làm cô điên đầu, và ngay cả trước khi tự đặt mình ở một địa vị tinh thần cao hơn để mắng cho Rhett một trận, cô đã thốt ra:
- Tình nhân của ông? Thế thì tôi được cái gì ngoài một lũ nhóc?
Nói rồi cô mới nhận thấy sự ghê tởm của lời nói của mình. Rhett cười sặc sụa và trong bóng tối, anh nhìn Scarlett đang ngồi sững sờ và nhét khăn mùi xoa vào miệng.
- Ðó là tại sao tôi có cảm tình với cô. Cô là người phụ nữ thành thật độc nhất mà tôi được biết, người phụ nữ độc nhất quan niệm vấn đề ở góc độ thực tiễn, không bị rối beng vì nghĩ đến tội lỗi và luân lý. Bất cứ người đàn bà nào đầu tiên cũng tỏ ra yếu đuối, sau đó chỉ cho tôi cái cửa.
Scarlett đứng phắt lên, đỏ mặt vì xấu hổ. Làm sao mà cô có thể nói thế? Làm sao mà cô, con gái bà Ellen đã từng được bà giáo dục, lại lắng nghe những câu đồi bại và trả lời một câu đáng xấu hổ như thế? Cô phải kêu lên. Cô phải ngất đi. Cô phải quay gót một cách xứng đáng và rời ngay hàng hiên không thèm nói một câu gì. Bây giờ thì quá muộn rồi.
- Tôi sẽ chỉ cho ông xem. Cái cửa ấy ? cô kêu lên như vậy mà cũng chẳng quan tâm đến Mélanie hoặc nhà ông Meade có thể nghe được. Mời ông ra. Làm sao ông dám nói với tôi những câu như vậy? Tôi đã làm gì để khiến ông nói? ông làm tưởng là? Ông ra đi và đừng có bao giờ bước chân đến đây nữa. Lần này, thế là hết rồi. Ðừng bao giờ trở lại đây cùng với những cái kim, cuốn ruybăng mà tưởng là vì thế mà tôi tha tội cho ông. Tôi sẽ nói với ba tôi và ba tôi sẽ giết ông.
?Rhett nhặt cái mũ lên, cúi chào và dưới ánh đèn Scarlett trông thấy răng anh bóng lên dưới bộ ria mép. Anh ta chẳng xấu hổ chút nào, lại còn vui thú vì những lời cô nói và anh quan sát cô với một chủ ý vui tươi.
Ôi. Sao mà anh ta đáng ghét thế. Scarlett quay người bước vào trong nhà. Lúc đi qua cô muốn đóng cửa thật mạnh nhưng nó bị giữ lại bởi một cái móc chặt và cô kéo mãi chẳng ra.
- Tôi giúp cô có được không? Rhett hỏi.
Cảm thấy mình sẽ lên cơn thần kinh nếu còn nán lại thêm một phút nữa, Scarlett lao lên cầu thang. Lên tới gác, cô nghe tiếng cửa đóng lại.