Chừng nào còn có Artsi bên cạnh, Xcarlett không thèm để tâm đến Khu Lán trị vì ngay đến mụ da đen trâng tráo nhất cũng không dám cười giễu trước mặt nàng. Nhưng từ khi phải lái xe một mình, bao nhiêu chuyện khó chịu đến mức điên người đã xẩy ra. Các mụ da đen bẩn thỉu dường như coi mỗi lần nàng đi qua là một dịp tập dượt. Nàng tức sôi máu nhưng không có cách nào khác là lờ đi. Thậm chí nàng cũng không thể tự an ủi bằng cách thổ lộ nỗi niềm với láng giềng hoặc gia đình vì các bạn hàng xóm hẳn sẽ đắc thắng bảo: "Thấy chưa, liệu cô có thể chờ đợi điều gì khác được?" Còn gia đình chắc sẽ lại làm nhắng lên và tìm cách ngăn nàng lại. Mà nàng thì hoàn toàn không muốn chấm dứt những chuyến đi công chuyện ấy.
Đội ơn Chúa, hôm nay không có mụ đàn bà rách rưới nào ngồi ven đường! Khi đi qua con đường mòn dẫn xuống thung lòng chảo trong ánh nắng chênh chếch thê lương của chiều tà. Một ngọn gió rét run người thổi, tạt đến mũi nàng nhưng mùi hỗn hợp của khói củi, thịt lợn rán và hố xí không được quét dọn. Né mũi sang hướng khác, nàng quất mạnh dây cương vào lưng ngựa, thúc nó qua mau và quành khúc đường ngoặt.
Vừa mới bắt đầu thở phào, tim nàng lại thót lên hoảng hốt vì một người da đen đồ sộ lặng lẽ nhô ra từ sau một cây sồi lớn. Nàng sợ nhưng chưa đến nỗi mất trí, và thoắt cái, nàng đã ghìm ngựa, tay lăm lăm khẩu súng lục của Frank.
- Mi muốn gì? Nàng quát, cố lấy giọng thật đanh thép.
Người da đen to lớn nhào trở lại nấp sau cây sồi, đáp bằng giọng sợ hãi:
- Lạy Chúa! Cô Xcarlett, cô đừng bắn Xam Lớn!
Xam Lớn, lực điền của ấp Tara, mà nàng đã gặp lần cuối trong thời kỳ Atlanta bị bao vây. Làm sao mà...
- Ra khỏi đó để ta xem có đúng mi là Xam Lớn không!
Cực chẳng đã, người kia phải ra khỏi chỗ nấp: một thân hình khổng lồ rách rưới, chân đất, mặc một chiếc quần ống túm bằng vải bông chéo và một chiếc áo quân phục Hợp Chủng Quốc màu xanh quá ngắn và quá chật đối với vóc người hộ pháp của bác ta. Khi thấy đúng là Xam Lớn rồi, Xcarlett lại nhét khẩu súng lục xuống dưới nệm ghế và mỉm cười vui thích.
- Ôi, Xam! Gặp anh, tôi mừng quá!