Trong khi nàng quan sát lão, Artsi đột nhiên quay lại bếp lửa, nhổ một bãi nước bã thuốc vào đó. Lão khạc mạnh đến nỗi Inđiơ, Melanie và bà giật nẩy người tưởng như có bom nổ.
- Lão cần phải khạc to đến thế kia ư? Inđiơ kêu lên bằng một giọng lạc đi vì bực bội. Xcarlett ngạc nhiên nhìn cô vì Inđiơ xưa nay vốn rất tự chủ.
Artsi chiếu tướng lại cô.
- Chắc là cần, lão đáp và lại khạc nhổ. Melanie hơi cau mày liếc Inđiơ.
- Cô vẫn lấy làm hài lòng là đạo xưa ông đẻ ra cô không có thói quen nhai thuốc, bà Pitti vừa nói vậy Melanie đã quay ngoắt người lại, trán càng cau thêm và Xcarlett chưa bao giờ thấy nàng nói gay gắt như vậy.
- Ôi, cô im đi! Cô thật chả có ý tứ gì cả!
- Ôi, lạy chúa! Bà Pitti buông đồ khâu xuống đầu gối, môi dẩu lên vì phật ý. Tình thật, cô không hiểu tối nay tất cả các cháu có chuyện gì. Cháu và Inđiơ cứ bồn chồn và gắt như mắm tôm ấy.
Không ai trả lời bà, Melanie thậm chí cũng không xin lỗi về sự cáu gắt của mình mà chỉ tiếp tục khâu mải miết.
- Những mũi khâu của cháu dài hàng phân thế này, bà Pitti đắc ý nhận xét. Cháu sẽ phải gỡ tất cả ra thôi.Cháu lámao thế.
Nhưng Melanie không trả lời.
" Có chuyện gì xảy ra với họ ấy nhỉ?". Xcarlett tự hỏi. Phải chăng nàng quá chìm đắm trong nỗi sợ hãi của riêng mình nên không nhận thấy? Phải, mặc dầu Melanie đã cố hết sức để làm cho buổi tối nay giống như bao buổi tối họ đã cùng qua với nhau, trong không khí vẫn có cái gì khang khác, một lỗi khắc khoải không phải hoàn toàn do sự chấn động kinh hoàng trước sự kiện chiều nay mà ra. Xcarlett liếc trộm những người xung quanh và có bắt gặp một cái nhìn của Inđiơ. Nó làm cho nàng khó chịu vì đó là một cái nguýt dài chứa trong chiều sâu lạnh lùng của nó một cái gì mạnh hơn sự căm ghét, một cái gì xúc phạm hơn cả sự khinh bỉ!