Melanie như bị tê liệt vì kinh hãi, chỉ trừng trừng nhìn vào mặt Rhett.
- Chuyện quái quỷ gì... Xcarlett nói không hết câu.
- Bà ngậm mồm lại, Artsi ra lệch gọn lỏn. Cả cô nữa Meli, Xéo ra khỏi đây, đồ Xkelơuec chết tiệt.
- Không, Artsi, không! Melanie kêu lên và run rẩy nắm lấy cánh tay Rhett như để che chở cho chàng trước Artsi. Chuyện gì đã xẩy ra vậy? Làm sao... làm sao ông biết?
Người ta thấy sự sốt ruột đang đấu tranh với phép lịch sự trên bộ mặt ngăm đen của Rhett.
- Lạy Chúa, bà Uylkz, họ đã bị tình nghi ngay từ đầu... có điều là họ đã khôn ngoan không để bị tóm... cho đến đêm nay! Làm sao tôi biết ư? Tối nay, tôi đang chơi pôcơ với hai tên đại úy Yanki say rượu, chúng đã lộ ra. Bọn Yanki biết đêm nay sẽ có chuyện và chúng đã chuẩn bị đối phó. Các ông nhà ta khờ dại chui vào bẫy.
Trong thoáng chốc, Melanie như lảo đảo vì bị giáng một đòn nặng và Rhett quàng tay đỡ cho nàng đứng vững lại.
- Đừng nói cho hắn biết! Inđiơ kêu lên, trừng trừng nhìn Rhett. Hắn định bẫy chị đấy! Chị không nghe thấy hắn nói là hắn đã ngồi chơi với bọn sĩ quan Yanki tối nay đó sao?
Rhett vẫn không nhìn cô. Mắt chàng riết róng cắm vào bộ mặt nhợt nhạt của Melanie.
- Nói cho tôi hay nào. Họ đi đâU? Họ có chỗ tập kết nào không?
Tuy đang lo sợ và không hiểu đầu đuôi ra sao, Xcarlett vẫn nghĩ rằng nàng chưa từng thấy một bộ mặt nào ngay đuỗi vô cảm như mặt Rhett lúc này, nhưng rõ ràng là Melanie thì nhìn thấy một cái gì khác, một cái gì khiến nàng tin cậy. Nàng rướn thẳng thân hình nhỏ bé của mình, né khỏi cánh tay đang đỡ nàng và khẽ nói bằng một giọng run run:
-Ở quá đường Đikêitơ, gần Khu Lán trại. Tập kết trong một căn hầm của đồn điền Xulivan cũ... Cái đồn điền bị thiêu cháy một nửa ấy.
- Cảm ơn. Tôi sẽ phóng thật nhanh. Bọn Yanki đến đây thì tất cả đều khai là không biết gì nhé.
Chàng biến đi nhanh đến nỗi khi chiếc áo choàng lẫn vào đêm tối, họ gần như không tin rằng chàng vừa ở đóm cho đến khi nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo và tiếng vó dồn dập của một con ngựa phóng nước đại.
-Bọn Yanki sắp đến đây ư? Bà Pitti kêu lên và, đôi chân bé nhỏ khuỵu xuống, bà gieo mình trên chiếc ghế xôfa, quá khiếp đảm không dám khóc.
- Có chuyện gì vậy? Anh ta nói vậy nghĩa là thế nào? Nếu các người không nói cho tôi biết thì tôi phát điên mất! Xcarlett nắm lấy Melanie lay thật dữ làm như có thể dùng sức mạnh lay bật ra một câu trả lời từ miệng Melanie.