Nhiếp Thiên Thu: “Không phải sao?”
Bùi Thanh nhìn thẳng vào cậu, ba phút sau, lặng lẽ rút lui, “Cậu nói xem chuyện này là sao hả? Anh tìm chương trình này cho cậu là để cậu dính chút ánh sáng của võ thuật, cọ rửa một chút hình tượng tiểu bạch vốn có, sao cậu lại càng gây ra nhiều tin đồn vậy?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn kỹ bài đăng kia một lúc rồi mới nói: “Em đoán là bởi vì khách mời của chương trình đều bại bởi đệ tử của Côn Luân, nhưng em lại thắng, bọn họ cảm thấy chương trình có màn đen đi.”
Giọng của Bùi Thanh căm hận: “Vậy sao cậu lại thắng cơ chứ?”
Nhiếp Thiên Thu rất vô tội: “Em làm sao biết được, ai ngờ cái người gọi là đại đệ tử kia lại yếu như gà, em muốn thua cũng không biết thua kiểu gì ấy!”
Bùi Thanh: “… Cậu thật sự đánh thắng sao? Không phải tổ chương trình sắp đặt đấy chứ?”
Nhiếp Thiên Thu còn muốn nói thêm thì xe bảo mẫu đã ngừng lại, một nhân viên công tác tiến lại mở cửa xe: “Thu Thu, Thanh ca, đến rồi.”
Bùi Thanh: “… Đây là lúc để kiêu ngạo sao?”