….
Bùi Thanh phát hiện động tác của cậu muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn. Hắn đoạt lấy di động của Nhiếp Thiên Thu, trơ mắt nhìn con số thông báo số người like không ngừng tăng lên, dù bây giờ có xóa thì cũng đã bị chụp lại rồi. Hắn đè lại vai Nhiếp Thiên Thu, dùng sức lay động: “Cậu có biết cậu vừa làm cái gì không?”
Nhiếp Thiên Thu bị hắn lắc qua lắc lại đến choáng váng cả đầu: “Anh bình tĩnh lại chút đi.”
Bùi Thanh lệ rơi đầy mặt: “Từ khi làm người đại diện của cậu, mỗi ngày anh đều cảm giác sinh mạng đang dần trôi qua…”
Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn nhìn hắn: “Đều chảy vào số dư thẻ ngân hàng của anh đấy.”
Bùi Thanh: “… Anh cũng chỉ có thể dựa vào tiền mà kéo dài sinh mạng của mình thôi!”
Hắn tiếp tục thở dài thở ngắn: “Vốn anh đã chuẩn bị xong khâu quan hệ xã hội rồi, thừa dịp chương trình phát sóng này, rửa sạch hình tượng tiểu bạch kiểm của cậu. Bây giờ cậu phát bài này, lại phải thổi cậu thành một cao thủ võ lâm sao?”