Quang cảnh bên ngoài quả thật có chút cằn cỗi, Tạ Phượng Đường nói: “Nghe nói là sa sút.”
Đoạn Dĩnh Kha lại để ý đến một chỗ khác: “Tại sao phái Côn Luân lại không ở núi Côn Luân?”
Những người khác: “Ừmmmmm—— “
Mạnh Bạch vừa tra trên điện thoại di động vừa giải thích: “Khởi nguồn của phái Côn Luân là ở núi Côn Luân, cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, đã từng là đại môn phái lớn nhất trong mười đại môn phái, thời kỳ kháng chiến chống Nhật, các đệ tử môn phái đã xuống núi tòng quân, sau khi hòa bình lập lại thì thuận thế cắm rễ ở tỉnh Hồ Nam này.”
Tạ Phượng Đường hiếu kỳ hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Mạnh Bạch quơ quơ điện thoại di động: “Mới vừa tra trên baidu.”
Những người khác: “…”
Mọi người đang nói chuyện thì xe bảo mẫu đã dừng lại, nhân viên công tác tiến lại mở cửa xe: “Đến rồi.”
Mấy vị khách mời liền xuống xe, đập vào mắt họ là những ngôi nhà người dân tự xây mang đặc trưng của vùng nông thôn mới thời kỳ xã hội chủ nghĩa, cao từ hai đến bốn tầng. Nguyễn Vũ Hinh là người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng: “Thật sự là đến học võ mà không phải là trải nghiệm cuộc sống nông thôn sao?”