Trên mặt Mạch Hạo Thiên lộ ra biểu tình ngưỡng mộ: “Đằng kia chính là sư phụ của tôi, chưởng môn đời thứ mười tám của phái Côn Luân, cũng là truyền nhân có thiên phú nhất trong gần một trăm năm qua của phái …”
Mạch Hạo Thiên cón chưa khen ngợi xong, liền nghe người đàn ông đột nhiên giận dữ hét: “Các người chính là nhóm đệ tử kém cỏi nhất của ta!”
Nhóm khách mời: “….”
Người đàn ông vốn còn muốn cằn nhằn thêm cái gì, chỉ thấy học sinh tiểu học Lục Mạo chỉ chỉ vào nhóm chương trình bên này, lúc này hắn mới quay đầu lại, sắc mặt đang nổi giận đùng đùng mới hòa hoãn lại một chút, nhàn nhạt nói, “Đã đến rồi.”
Ngoài ý muốn, vị chưởng môn này nhìn qua thế mà lại còn trẻ, thoạt nhìn chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi, hơn nữa dung mạo cực kỳ tuấn lãng, một thân quần áo mộc mạc cũng không thể che lấp được khí chất đặc biệt trên người hắn.
Hắn nhàn nhã đi tới, hơi gật đầu một chút chào hỏi tổ chương trình, tự giới thiệu mình: “Tôi chính là chưởng môn đương nhiệm của phái Côn Luân, Hà Điếu Yên.”
Hiển nhiên Tạ Phượng Đường càng thêm để ý đến chưởng môn, chỉ vào người đàn ông đang quay lưng với bọn họ: “Người kia chính là…?”