Nhân viên công tác kích động vạn phần, hận không mang theo máy ảnh chuyên dụng đến đây, bỏ lỡ cơ hội quay chụp toàn diện.
Bốn thức đầu của Bát đại thần chưởng nháy mắt đã biểu diễn xong xuôi, chúng đệ tử tiến vào giai đoạn thu chiêu, nhóm khách mời cùng nhân viên công tác vẫn còn đang say mê trong đó.
Đạo diễn chương trình cũng chưa hết thòm thèm, muốn đi tìm Hà Điếu Yên thương lượng xem có thể đánh nguyên bộ này không, đã thấy Hà Điếu Yên lườm một cái, “Mềm yếu vô lực, khiến cho sư phụ quá đau lòng.”
Chúng đệ tử hơi run lên một cái, tiếp tục kiên trì thực hiện nốt phần thu chiêu.
Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành ngừng ý định, trong lòng thầm nghĩ không hổ là tông môn, yêu cầu còn rất cao. May mà trước đó cũng đã quay đủ, lại quay một phần kết hoàn mỹ, đến phần hậu kỳ lại thêm một chút đặc hiệu, hắn tin rằng một đoạn này nhất định có thể gây nên một đợt thảo luận ở trên mạng.
Trong lòng đạo diễn đắc ý, không nghĩ trong chớp mắt, biến cố nảy sinh. Trên con đường xi măng cạnh quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng vang “Cộc cộc cộc”, âm thanh kia vừa gấp gáp vừa lộn xộn, theo sau đó là một giọng nam gấp gáp, “Nhanh tránh ra, nhanh, nhanh —— “
Ánh mắt mọi người vốn đều tập trung vào đám người trên quảng trường lập tức xoay người nhìn lại, ai cũng đều kinh hãi. Chỉ thấy một con trâu lớn đang kinh hoảng xuất hiện, cuốn theo bụi bặm, hướng về phía đoàn người mà xông thẳng tới.
Con đường này bình thường vốn vắng vẻ, không có nhiều người qua lại. Nhưng hôm nay quay chụp chương trình nên xuất hiện thêm mấy chục người, hơn nữa mọi người đều đang mang theo thiết bị công tác, con trâu kia đấu đá lung lung, tốc độ cực nhanh, mấy người tổ chương trình làm sao mà có thể né tránh được.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai “A a a a ——” vang tận mây xanh.
Phía sau bọn họ, dãy nhà đơn xơ vốn là bằng chứng cho sự chán nản, tuyệt vọng, lúc này lại có vẻ như cao nhân lánh đời, thêm một phần sắc thái không tranh với đời. Dưới ánh chiều tà le lói, quang cảnh như mang theo chút không khí cổ xưa.