Một loạt động tác thế này, chỉ ngắn ngủi có vài giây, tốc độ dường như còn nhanh hơn lúc này Hà Điếu Yên chạy đến chỗ con trâu.
Đợi đến khi người đó dừng lại, mọi người mới phát hiện hóa ra đó là Nhiếp Thiên Thu.
“Thiên… Thiên Thu…” Người của tổ chương trình không khỏi trợn to mắt, trong lúc nhất thời đều ngây dại.
Nhiếp Thiên Thu tư thái bình tĩnh, thả đứa nhỏ xuống, hù dọa: “Chạy loạn sẽ bị trâu đá bay, biết không?”
Đứa bé kia không lớn không nhỏ, còn chưa đến tuổi có thể nghe hiểu lời người lớn nói, còn đang nghẹn ngào xì mũi, sau khi nghe Nhiếp Thiên Thu nói lập tức lớn tiếng khóc lớn hơn.
Nhiếp Thiên Thu: “…”
Ngay lúc này, mọi người bỗng thấy một bóng người thon dài hướng về phía trước lóe lên, bay nhanh đến bên người đứa nhỏ. Cánh tay người đó duỗi ra một cái, đem đứa nhỏ kẹp vào nách, sau đó xoay người một cái, nhanh chóng chạy trở về.