Hà Điếu Yên đặt tay lên trán, xoay qua chỗ khác nói: “Sao cậu lại đến đây nữa?”
Chỉ thấy một nam thanh niên kéo một cái vali đứng trước cổng nhà. Vóc người kia cao to, bộ dáng cực kỳ lóa mắt, nước da hơi trắng bệch, tóc đen mắt đen, đặc biệt là đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước sâu, rồi lại ẩn ẩn hàm ý cười, khiến người khác không dời nổi mắt.
Mạch Hạo Thiên gật đầu hỏi thăm một chút: “Chào cậu Hạ, cậu có khỏe không?”
“Phái Côn Luân thật là lạnh lùng, cũng chỉ có mỗi anh Hạo Thiên là còn có chút nhân tính.” Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ oan ức, chân dài bước tới.
Hà Điếu Yên nói: “Không phải tháng này cậu nên quấy rối phái Võ Đang sao? Tại sao lại đến chỗ tôi?”
Hạ Tinh Hàng: “… Anh Điếu Yên lại dùng từ sai rồi, đây gọi là xã giao.”
Vẻ mặt Hà Điếu Yên lạnh lùng: “Ồ.”
“Mấy người muốn làm quảng cáo sao?” Một giọng nam trong trẻo đột nhiên truyền từ ngoài cổng vào.