Nhiếp Thiên Thu nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt như cười như không: “Vậy cậu cho rằng vì sao tôi lại giúp cậu?”
Hạ Tinh Hàng: “…”
Từ góc độ của hắn vừa vặn có thể ngước nhìn đến gương mặt của Nhiếp Thiên Thu. Gương mặt kia cũng không tính là xa lạ đối với hắn, dù sao cũng là khách quen trên màn ảnh. Thế nhưng trong thực tế, hắn lại cảm thấy có chút gì đó không giống nhau. Tựa hồ càng thêm dễ nhìn, càng khiến cho người khác không thể dời mắt nổi.
Đặc biệt là… Hạ Tinh Hàng không tự chủ được liền nhớ đến một số hình ảnh không thể miêu tả được kia.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì giúp người làm niềm vui rồi.”
Nhiếp Thiên Thu khẽ cười một tiếng, liền quay đầu đi.
Hạ Tinh Hàng có chút lúng túng, nửa ngày sau mới nói: “Cái kia, chuyện buổi tối, thật không tiện?”
Nhiếp Thiên Thu không hiểu: “Chuyện gì?”
Hạ Tinh Hàng: “Là… Nhìn anh…”
Một cái gối đột nhiên bay đến trên mặt hắn, đánh gãy lời hắn còn chưa nói hết.
Nhiếp Thiên Thu tức giận: “Tiên sư nó, thật vất vả mới quên mất, tại sao cậu còn muốn nhắc tôi?!”
~ Hết chương 7 ~