Hạ Tinh Hàng ngoài ý muốn nhíu mày: “Anh còn rất có văn hóa nha.”
Nhiếp Thiên Thu trừng hắn: “Nói gì vậy, tôi đây tốt nghiệp 985, nếu không phải bị người đại diện bây giờ lừa gạt tiến vào giới giải trí này, bây giờ không chừng đang yên lành làm bác sĩ đó.”
Lúc này đến lượt Hạ Tinh Hàng bất ngờ. Văn hóa của giới giải trí khá thấp là chuyện thường thấy, trước kia hắn xem chường trình giải trí còn thấy một đám minh tinh mặt ngoài thì khôn khéo nhưng đến khi giải phương trình bậc hai của hai số nguyên tố mất nửa ngày cũng chưa ra. Không ngờ người thoạt nhìn dựa vào mặt kiếm cơm như Nhiếp Thiên Thu không chỉ thân thủ không tệ, lại còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.
Nhiếp Thiên Thu khinh bỉ: “Hiện tại tôi đã tin cậu không phải là fans của tôi rồi, học bá là một trong những thiết lập của tôi đấy.”
Hạ Tinh Hàng bắt được trọng điểm khác: “Có ý gì? Trước kia anh vẫn nghĩ em là fan của anh sao?”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Hết cách rồi, hành vi của cậu thật sự rất giống với fan đời tư ~ “
Hạ Tinh Hàng: “…”
Không phải chứ, người này không khỏi có chút quá tự luyến đi…
Hắn có chút vô lực: “Em tìm đến phái Côn Luân để học võ…”
Nhiếp Thiên Thu cảm khái: “Cái này không phải phú quý bất năng dâm, rõ ràng là nghèo hèn không thể dời.”