Đoạn Dĩnh Kha thỏa mãn mà xuống dưới đài, Mạnh Bạch ghen ghét nói: “Có fans đánh call thật là tốt mà.”
Lúc sau Từ Nhất Đồ lại đánh bại một đệ tử phái Côn Luân khác, sau đó đến lượt Tạ Phượng Đường lên sân khấu.
So với những vị khách mời khác chỉ định lướt ngang qua, Tạ Phượng Đường có vẻ nghiêm túc hơn nhiều. Hắn chính là người muốn gia nhập phái Côn Luân, đương nhiên hy vọng có thể biểu hiện trước mặt Hà Điếu Yên một phen.
Từ Nhất Đồ nhìn nhìn Tạ Phượng Đường, nói: “Tôi không phải fan cậu, cũng sẽ không nhường cậu.”
Tạ Phượng Đường: “…… Không cần.”
Hắn âm thầm mặc niệm trong lòng “Thần tiên sai phong”, đôi tay đặt trước nguc tạo thành nửa hình cung, mang theo một chưởng phong tinh tế không dễ phát hiện, đẩy về phía Từ Nhất Đồ.
Từ Nhất Đồ lui về phía sau một chút, tránh song chưởng của hắn, sau đó duỗi hai chân hai tay ra, thô bạo mà nắm lấy tay của Tạ Phượng Đường.
Kết quả qua nhiều trận đấu như vậy, chỉ có Đoạn Dĩnh Kha có thể hoàn chỉnh triển lãm chiêu thức của bát đại thần tiên chưởng, bỏ qua kết quả trận đấu, màn ảnh của cô được coi như đẹp nhất.