英语英语 日语日语 韩语韩语 法语法语 德语德语 西班牙语西班牙语 意大利语意大利语 阿拉伯语阿拉伯语 葡萄牙语葡萄牙语 俄语俄语 芬兰语芬兰语 泰语泰语 丹麦语丹麦语 对外汉语对外汉语

越南语学习网

  • 高级搜索
  • 收藏本站
  • 网站地图
  • RSS订阅
  • 设为首页
  • TAG标签
  • TAG列表
  • 关键字列表
当前位置: 首页 » 越南语阅读 » 越南语故事 » 正文

Bạch Tuyết và Hoa Hồng 白雪与红玫

时间:2023-06-27来源:互联网 进入越南语论坛
核心提示:Ngy xưa, c một người đn b ga ngho kh sống c quạnh trong một tp lều tranh. Trước lều tranh l một ci vườn c
(单词翻译:双击或拖选)
Ngày xưa, có một người đàn bà góa nghèo khó sống cô quạnh trong một túp lều tranh. Trước lều tranh là một cái vườn có hai cây hồng, một cây ra hoa hồng trắng, còn cây kia lại ra hoa hồng đỏ. Bà có hai cô con gái nom đẹp như hai cây hoa hồng. Vì vậy bà đặt tên cho một cô là Bạch Tuyết và cô kia là Hồng Hoa.
Hai cô bé tính tình vui vẻ, nết na, cần cù, làm việc không hề biết mỏi, trên trần gian này thật hiếm có những đứa trẻ như vậy. Bạch Tuyết tính tình dịu dàng, thùy mị hơn Hồng Hoa. Hồng Hoa hay tung tăng chạy nhảy trên bãi cỏ và ngoài đồng để hái hoa, bắt bướm. Ngược lại, Bạch Tuyết luôn luôn ở nhà với mẹ, giúp mẹ trong công việc nội trợ, nếu không có việc gì nữa cô lấy sách đọc truyện cho mẹ nghe. Hai chị em thương yêu nhau lắm, đi đâu cũng dắt tay nhau. Khi Bạch Tuyết nói:
- Chị em chúng ta chẳng muốn sống xa nhau.
Thì Hồng Hoa nói tiếp:
- Suốt đời chúng ta chẳng muốn xa nhau.
Bà mẹ còn dặn hai con:
- Có gì ăn các con cũng phải chia nhau nhé.
Hai chị em hay đi tha thẩn chơi một mình trong rừng hái quả dâu rừng. Không có một con thú rừng nào có ý hại hai em, chúng mon men lại gần hai em; thỏ ăn lá bắp cải trên tay các em, hoẵng đứng ngay bên cạnh hai em thản nhiên gặm cỏ, hươu nhảy nhót tung tăng qua lại, chim đậu trên cành hót líu lo nghe đến vui tai. Chẳng có chuyện gì xảy ra với hai em cả, nếu hai em có mải chơi trong rừng mà trời đã tối thì hai em nằm sát bên nhau trên rêu và ngủ luôn cho đến sáng. Bà mẹ biết vậy nên cũng chẳng bận tâm lo lắng gì.
Có lần hai chị em ngủ lại trong rừng. Khi trời rạng đông hai em tỉnh giấc thì nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp mặc quần áo trắng toát ngồi bên cạnh chỗ mình nằm. Cậu bé thấy hai cô thức giấc liền đứng dậy nhìn hai cô trìu mến và đi vào trong rừng. Hai chị em nhìn quanh thì thấy mình nằm ngủ ngay bên cạnh một vực thẳm mà đêm qua cả hai không nhìn thấy, chỉ cần bước thêm vài bước chắc chắn hai cô đã rơi xuống đấy. Nghe chuyện, mẹ bảo hai cô, chắc đó là thiên thần xuống canh cho những trẻ ngoan ngủ được yên lành.
Bạch Tuyết và Hồng Hoa chăm nom, quét tước nhà cửa sạch sẽ trông đến vui mắt. Việc thu dọn, nội trợ trong mùa hè do Hồng Hoa đảm nhận. Sáng nào cũng vậy, trước khi mẹ thức giấc, cô đã đi ra vườn hái hoa và đặt trước giường mẹ một lọ hoa có một bông hồng trắng và một bông hồng đỏ. Mùa đông thì Bạch Tuyết đốt lò sưởi, treo nồi lên bếp lửa, chiếc nồi bằng đồng thau cô đánh kỹ nên bóng nhoáng như vàng. Tối tối, khi hoa tuyết rơi, mẹ bảo:
- Bạch Tuyết, con hãy ra cài cửa lại.
Rồi ba mẹ con ngồi bên bếp lửa. Mẹ đeo kính, lấy quyển sách to đọc chuyện cho cả nhà nghe. Hai con gái vừa ngồi kéo sợi vừa nghe. Nằm cạnh đó là một con cừu con, đằng sau có một con chim bồ câu trắng đang rúc đầu vào cánh mà ngủ.
Một buổi tối, khi thấy mẹ con đang quây quần bên nhau nghe chuyện thì có tiếng gõ cửa, tiếng gõ dồn dập như người nào đó cần được vào nhà ngay. Mẹ bảo:
- Hồng Hoa, con chạy mau ra mở cửa, chắc đó là khách bộ hành tìm chỗ trú đêm đấy.
Hồng Hoa chạy ra, kéo then cài cửa, nghĩ bụng: chắc lại là một người nghèo khổ nào đó. Ai ngờ đó lại là một con gấu thò cái đầu to tướng và đen sì vào trong nhà. Hồng Hoa thét lên và lùi lại. Dê kêu be be, chim bồ câu vỗ cánh và Bạch Tuyết trốn sau giường mẹ.
Nhưng gấu lại biết nói, gấu nói:
- Các em đừng sợ, tôi không làm gì các em đâu, tôi rét cóng cả người, tôi chỉ muốn sưởi nhờ ở đây một lát.
Bà mẹ bảo gấu:
- Tội nghiệp gấu quá, lại gần lửa mà sưởi, cẩn thận kẻo cháy lông đấy.
Rồi bà gọi con:
- Bach Tuyết, Hồng Hoa, ra đi con, gấu không làm gì các con đâu, gấu rất hiền đấy.
Rồi hai em chạy lại, dần dần cừu và chim bồ câu cũng tới gần, không còn sợ gấu nữa.
Gấu nói:
- Các em hãy rũ tuyết bám ở lông xuống hộ tôi nhé.
Hai em lấy chổi, rồi quét sạch tuyết bám trên lông gấu. Gấu nằm duỗi người ra cho gần lửa, kêu gừ gừ tỏ vẻ sung sướng, dễ chịu. Chẳng mấy chốc hai em đã làm quen với gấu, đùa giỡn với người khách ngờ nghệch vụng về. Hai em lấy tay véo lông gấu, để chân lên lưng gấu, vờn gấu sang trái rồi sang phải, hoặc còn nghịch hơn là lấy cành dẻ làm roi quật gấu, và hễ gấu gừ gừ là các em cười khoái chí.
Gấu cũng thích để hai em nghịch như vậy, nhưng khi hai em nghịch quá thì gấu nói:
Bạch Tuyết, Hồng Hoa!
Đùa chơi thì được các em,
Giết người yêu quý xem chừng không nên.
Đã đến giờ ngủ, khi các em đã đi ngủ, bà mẹ bảo gấu:
- Con có thể nằm lại bên bếp lửa sưởi, tránh được giá lạnh và thời tiết xấu.
Trời vừa hửng sáng, các em mở cửa cho gấu ra, gấu đạp tuyết đi vào trong rừng.
Từ đó trở đi, tối nào cũng vậy, cứ đúng giờ ấy gấu lại tới nằm bên bếp lửa và để cho hai cô bé tha hồ đùa giỡn. Lâu dần thành thói quen, cả nhà đợi lúc nào anh chàng lông đen tới mới cài then cửa.
Mùa xuân đã đến, khắp mọi nơi cây lại xanh tươi, vào một buổi sáng, gấu nói với Bạch Tuyết:
- Bây giờ anh phải ra đi. Suốt mùa hè anh không thể lại đây được.
Bạch Tuyết hỏi:
- Thế anh đi đâu, anh gấu thân yêu?
- Anh phải vào rừng để trông coi của cải của anh kẻo những thằng lùn gian ác lấy trộm mất. Mùa đông đất rắn lại do băng giá, thì bọn lùn đành phải ở lại dưới lòng đất, không sao chui lên được. Nhưng nay mặt trời mùa xuân làm tan băng giá, đất mềm ra, chúng sẽ chui lên được và sẽ lùng sục, tìm cách ăn trộm. Cái gì đã vào tay chúng và đã nằm trong sào huyệt của chúng thì khó lòng mà lấy lại được.
Bạch Tuyết rất buồn vì phải chia tay gấu. Lúc em kéo then cài cửa và lúc gấu né người để ra cổng vì mắc chốt cửa nên trầy một miếng da, Bạch Tuyết thấy hình như có vàng lấp lánh dưới da gấu, nhưng em đâu có biết chuyện riêng của gấu. Gấu rảo bước rồi khuất bóng sau cây rừng.
Ít lâu sau mẹ sai hai em vào rừng nhặt cành cây về làm củi. Trong rừng hai em nhìn thấy một cây cổ thụ đổ nằm trên mặt đất, ở đám cỏ gần gốc cây có vật gì đó đang nhảy lên nhảy xuống. Hai em không biết là cái gì. Khi hai em lại gần thì thấy một người lùn, khuôn mặt già nua, có bộ râu dài trắng như tuyết. Râu bị mắc kẹt vào một kẽ thân cây, người lùn nhảy lung tung nhưng càng nhảy càng vướng vít, không biết cách gỡ ra sao. Hắn quắc đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai em trừng trừng và quát:
- Tụi bây đứng đó làm gì? Sao không tới đây giúp tao một tay?
Hồng Hoa hỏi:
- Bác làm gì mà đến nông nỗi vậy, bác người lùn?
Người lùn đáp:
- Cái con ngỗng ngu si, tò mò kia, tao muốn bổ cây để có củi nhỏ đun bếp, đun củi to thì cháy mất thức ăn. Chúng tao chỉ ăn có chút xíu chứ đâu phải nuốt chửng ngốn ngấu như tụi tham ăn, tham uống tụi bây. Tao đã chêm vào một cách chắc chắn, tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm xuôi, ai ngờ cái gỗ chết tiệt kia trơn quá, chêm bị văng ra, nhanh như chớp khe gỗ khép kín lại làm cho chòm râu bạc đẹp đẽ của tao mắc kẹt lại không lôi ra được. Có thế mà tụi bây lại cười, lũ nhãi ranh ngu ngốc còn hôi sữa kia, tụi bây không biết xấu hổ hay sao?
Hai em cố hết sức, nhưng không làm sao kéo được chòm râu ra, vì nó bị kẹp chặt quá.
Hồng Hoa nói:
- Để tôi chạy đi gọi người đến giúp.
Thằng lùn khàn giọng quát:
- Đồ cừu điên dại, ai lại đi gọi người tới giúp, tụi bây hai người là thừa sức giúp rồi còn gì, tụi bây không nghĩ ra kế gì hay hơn à?
Bạch Tuyết nói:
- Bác đừng sốt ruột, tôi đã có cách.
Rồi em lấy kéo nhỏ trong túi ra và cất sát chỗ râu bị kẹt.
Thấy mình đã thoát nạn, thằng lùn nhấc chiếc bị đựng đầy vàng nằm trong đám rễ cây và càu nhàu:
- Đồ mất dạy, tụi bây cắt mất một đoạn của bộ râu kiêu hãnh của ông! Quỷ sẽ hành hạ tụi bây.
Nói rồi hắn quẩy bị lên vai đi thẳng không thèm quay lại chào hai em lấy một câu.
Sau đó ít lâu, Bạch Tuyết và Hồng Hoa muốn đi câu cá. Khi hai em tới gần bờ suối thì thấy có cái gì như con châu chấu to muốn nhảy xuống uống nước. Hai em chạy lại thì nhận ra ngay thằng lùn hôm nọ. Hồng Hoa hỏi:
- Bác làm chi vậy, chắc bác không muốn nhảy xuống uống nước chứ?
Thằng lùn thét lên:
- Tao đâu có điên dại như vậy, tụi bây không mở mắt ra mà trông, con cá khốn khiếp nó tính kéo tao xuống.
Thì ra thằng lùn ngồi ăn ở đó, rồi ngồi câu cá. Nhưng không may, gió thổi cuộn luôn râu nó vào cước câu, ngay lúc đó có một con cá to cắn câu, thằng lùn không đủ sức kéo cá lên, cá khỏe hơn cứ thế kéo giật thằng lùn xuống nước. Thằng lùn đã bám lấy cỏ, sậy nhưng cũng chẳng giúp ích bao nhiêu, nó vẫn bị cá kéo và đúng lúc nó sắp bị cá kéo xuống nước, thì hai em đi tới. Hai cô bé giữ chặt dây câu nhưng không được, vì hai thứ đã rối chặt vào nhau, chả còn cách nào khác là phải dùng tới kéo, và tất nhiên một đoạn râu nữa lại bị cắt. Thằng lùn thấy vậy kêu lên:
- Đồ ranh con, có phải đó là cách chơi không, ai lại đi làm méo mó mặt mày người ta thế? Chơi thế chưa đủ hay sao, ở đằng kia tụi bây cắt đoạn dưới, giờ cắt tiếp đoạn râu đẹp nhất của tao, làm cho tao không dám để đồng bọn nhìn thấy mặt nữa. Tao cầu cho tụi bây phải chạy tới bật gót giày thì thôi.
Rồi lấy túi ngọc trai để trong đám sậy và không thèm nói thêm nửa lời, nó vác túi lên vai đi thẳng và lẩn sau một hòn đá lớn.
Một hôm khác, mẹ sai hai chị em ra tỉnh mua kim, chỉ và dây băng. Con đường qua một vùng toàn những bụi cây con thấp lè tè, nhưng đây đó thỉnh thoảng có những tảng đá lớn. Hai cô bé nhìn thấy một con chim to bay liệng mãi trên đầu mình, rồi sà xuống một phiến đá. Tức thì hai cô nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết. Hai cô chạy tới và rất sợ hãi khi nhận ra đại bàng đã quặp lấy thằng lùn mà hai cô đã quen mặt. Đại bàng định tha nó đi. Hai cô gái vốn thương người vội níu chặt lấy thằng lùn, giằng co mãi cho tới khi chim phải buông mồi ra. Nhưng khi đã hoàn hồn, thằng lùn lại quay ra quát mắng:
- Chúng bay đồ hư hỏng! Đồ vụng về thô kệch! Có đời thuở nhà ai lại cứ thế mà cắm cổ kéo làm cho chiếc áo mỏng của người ta rách bươm ra thế này.
Rồi nó cắp túi ngọc, len lỏi qua các kê đá chui vào hang.
Hai cô đã quen với tính bạc bẽo của nó, cứ thế đi thẳng ra tỉnh làm cho xong phần việc mẹ giao.
Khi về hai cô cũng qua vùng đồng hoang ấy. Thằng lùn ngạc nhiên không ngờ muộn rồi mà vẫn có người đi qua. Nó đang đổ những viên ngọc ra một chỗ đất sạch. Dưới ánh nắng chiều hôm, ngọc lóng lánh tỏa muôn màu sắc làm hai cô tò mò đứng lại xem.
Thằng lùn quát:
- Chúng bay đứng đó làm gì, lũ khỉ kia.
Mặt nó vốn trông ềnh ệch nay đỏ lên vì tức giận.
Hắn toan chửi tiếp thì bỗng có tiếng gừ gừ nghe kinh hồn, một con gấu đen từ trong rừng bước ra. Thằng lùn hoảng hồn nhảy chồm dậy, tính chạy về hang nhưng không kịp, gấu đã đứng ngay bên cạnh. Thằng lùn sợ hãi, van xin:
- Ông gấu kính mến, ông tha cho tôi, tôi xin biếu tất cả châu báu, ông thấy những viên ngọc đẹp chưa. Xin ông để cho tôi sống, cái thằng nhỏ bé, gầy gò ăn không bõ nhét răng. Ông xơi hai con ranh gian xảo kia, thịt chúng mềm và béo như thịt chó đồng ấy, xin ông cứ xơi.
Gấu không thèm để ý tới những lời van xin của nó, thẳng cánh tát ho tên gian ác một cái khiến nó chết thẳng cẳng.
Hai cô gái chạy trốn, nhưng gấu gọi theo họ:
- Bạch Tuyết, Hồng Hoa ơi, đừng sợ, đợi anh đi cùng với các em.
Hai cô nhận ra tiếng gấu bèn đứng lại. Khi gấu tới gần hai cô, bỗng nhiên bộ lông gấu rơi xuống, gấu đã biến thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, quần áo mặc toàn bằng vàng.
Chàng trai nói:
- Anh là hoàng tử. Thằng lùn độc ác kia đã ăn trộm những của quý của anh, rồi phù phép biến anh hóa ra gấu chạy trong rừng tới khi nó chết mới được giải thoát. Giờ thì nó đã được nhận sự trừng phạt đáng với tội của nó.
Bạch Tuyết kết hôn với hoàng tử, Hồng Hoa với em hoàng tử, rồi bốn người chia nhau số của cải mà thằng lùn tha về cất giấu trong hang của nó.
Bà mẹ già còn sống nhiều năm yên vui cùng với các con gái mình. Hai cây hồng bà đem theo trồng ngay trước cửa sổ, năm nào hai cây cũng trổ những bông hoa hồng trắng và đỏ nom thật đẹp.
 
从前,一所孤僻的农舍里住着一位贫穷的寡妇。 农舍的前面是座花园,花园里种着两株玫瑰,一株开白玫瑰,一株开红玫瑰。 她有两个女儿,长得像两朵玫瑰,一个叫白雪,一个叫红玫。 她俩生性善良,又活泼可爱,是世上再好没有的两个小孩了。 只是白雪比红玫稍文静、温柔,红玫喜欢在田间草地上跳跃、摘花、抓蝴蝶,白雪则总呆在家中,帮助妈妈干家务活,或在空闲时朗读故事给妈妈听。
她们俩姊妹情深,常一起出去,总是手拉着手。 白雪总是说:"我们不要分开。"红玫则说:"只要我们活着,就不会分开。"然后母亲会加上一句:"有福同享,有难同担。"
她们俩常常跑进森林,采摘红浆果吃。 野兽从不伤害她们,只是亲热地走近她们身旁。 小兔从她们手中啃吃着白菜叶,小鹿在她们身旁静静地吃着草,小马在她们身旁活泼乱跳,还有鸟儿坐在树干上,尽情地唱着它们才会的歌。
她们也从来没遇到过什么灾难,如果她们在森林里停留太久,当夜幕降临后,她们便双双躺在苔藓上,依偎在一起 ,一直睡到第二天清晨。 母亲也知道这一切,所以不用担心。
一次,她们又在林中过了一夜,黎明唤醒了她们,这时她们发现身旁竟坐着一位美少年,他穿着的一件白衣服,在阳光下闪闪发光。 他站起身来,十分友好地看着她们,然后一言不发地走进了森林的深处。 当她们回过头来向四周看时,发现自己竟睡在了悬崖峭壁旁。 如果她们在黑暗中再往前走上几步,就早已落进万丈深渊中了。 后来母亲告诉她们,那一定是位保护善良孩子的天使。
白雪和红玫把母亲的小屋布置得整整洁洁,看后确实令人赏心悦目。 到了夏天,轮着红玫整理房屋,每天清早,乘母亲还未醒,她总要从每株树上摘些花儿编成个花环,然后放在母亲的床前。 冬天白雪就会生火,并在铁架上挂个水壶。 铜质的壶儿总是擦得亮亮的,像金子般闪闪发光。 到了晚上,每当天空飘起雪花,母亲总会说:"白雪,去把门拴上。"于是娘儿仨围坐在火盆旁,母亲带上眼镜,拿着本大书高声地朗读起来。 姐妹俩一边听着,一边坐着纺纱。 就在她们的不远处躺着头小羊,身后的杆子上蹲着只小白鸽,头正藏在翅膀下。
一天晚上,当她们正舒舒服服地坐在一块时,听到有人在敲门,似乎要进来。 母亲说:"红玫,快去开门 ,一定是位求宿的过客。 "红玫走上去拔开了门栓,心想来者一定是位可怜的人儿。但来的不是个人,而是头熊,它把那宽宽的黑脑袋伸进了门内。
红玫尖叫一声,跳了回来,小羊咩咩地叫起来,鸽子也拍打着翅膀飞起来,白雪更是躲在了母亲的床后。 这时只听大熊开口说:"别害怕,我不会伤害你们,我已冻得不行了,我只想在你们旁边取点暖。"
"可怜的熊儿,"母亲说,"躺到火边来吧,小心别烧着了你的皮毛。"然后她喊道:"白雪,红玫,出来吧!熊不会伤害你们,没有歹意。"于是姐妹俩走了出来,小羊和鸽子也渐渐走到跟前,再也无所畏惧了。 熊说:"孩子们,帮我把身上的雪打一下。"于是她们拿出了扫帚,把熊儿浑身上下扫得干干净净的。 熊然后心满意足、舒舒服服地爬到火堆旁,口中还不时哼着歌。 没多久,他们便随和起来了,她们和这位笨拙的客人玩起游戏来,使劲地扯着它的毛发,几只脚一同踏在它的背上,把它翻过去又覆过来,她们甚至还用榛木枝抽打它,若是它嗷嗷叫,她们就会大笑。 如是她们太过份时,它才喊:"饶了我吧,孩子们:
白雪啊,红玫,
你快要打死你的求婚人了! "
睡觉的时候到了,其他人都上床了,母亲向熊说:"你躺到火边去吧,外面天气冷,这里不会冻着。"天一亮了,姐妹俩把熊放了出去,熊儿摇摇晃晃地踏着雪地走进了树林。
从此以后,每到晚上的同一时刻,熊总会到来,并乖乖地躺在火炉边,让孩子们和他一块尽情地玩乐。 孩子们对他也习以为常,只要这位黑朋友不来,她们就不肯闩门。
春天到了,野外一遍翠绿。 一天早上,熊对白雪说:"现在我得走了,整个夏天都不会回来。""你要到哪去,熊宝宝。"白雪问。 "我必须到森林深处去保护我的财宝,以防那些可恶的矮子偷窃。冬天,当大地覆盖着一层坚硬冰块时,他们只得呆在地下面不出来,而现在冰雪消融,和煦的阳光普照着大地,他们就破土而出,到处撬挖偷窃。一旦有任何东西落入他们的手中,被带入他们的洞中,就休想再见天日了。"
白雪对他的离去可伤心啦,她为熊儿开了门,熊儿匆匆往外挤出时,碰在了门闩上,身上扯下了一撮毛发,白雪似乎看到了里面发出的一道金光,但她一时无法确定。 熊儿很快离去了,一会儿就消失在林海中。
过了一段时候,母亲让姐妹俩去林中拾柴火。 她们发现一棵大树倒在地上,树干旁的草丛中有件东西在来回乱跳,不过看不清是什么东西。 等她们走近一看,原来是个小矮子,只见他面色枯黄,雪白胡须足有一码长。 此刻他胡须的一端正卡在树缝中,这小家伙就像一只拴在绳子上的狗,不停地乱跳,茫然不知所措。
小矮人瞪着一对通红的眼睛盯着姐妹俩,口里直嚷嚷:"还站着干吗?你们难道就不会帮我一把吗?""你怎么给卡到那里面了,小个子?"红玫问道。 "笨蛋,多嘴的傻瓜!"侏儒骂道,"我本想劈点柴来做饭,木头太大,我那一丁点的饭马上就烧焦了。我们可不像你们那些粗鲁、贪吃的家伙那样吃得多。本来我已把楔子打进去,且一切如我预想的那样进展顺利,可那该死的楔子太滑了,猛地往外弹了出来,树缝便马上合拢,可我这漂亮的胡子却拔不出来了。现在它被卡得很紧,我也走不开,你们俩个痴痴呆呆、油嘴滑舌、奶油粉面的毛丫头却在发笑,呸,你俩真是太可恶了!"
姑娘们于是使劲地帮他拔,可就是拔不出,胡子在里面卡得太紧了。 "我去找个帮手来,"红玫说。 "你这没头脑的笨丫头!"小矮子咆哮起来了,"找什么帮手?你们俩已够烦人的了,难道你们就没有别的法子?""别着急,"白雪说,"我来帮你。"于是她从口袋里掏出一把剪刀,一刀就把胡子的那端剪断了。
矮子脱身后,一把抓起藏在树根处的口袋,袋中装满了金子。 他一手提着袋子,口中嘟哝道:"你们这些粗鲁的家伙,把我这么漂亮的胡须给剪断了,你们不会遭好报的。"说完便把袋子摔上肩,瞧也不瞧她俩一眼就走了。
过了一些时候,白雪和红玫一起去钓鱼。 她俩走近小溪时,突然见到一个蚱蜢似的东西要往下跳,仿佛随时都会跳入水中,她们走近一看,原来又是那个小矮子。 "你上哪儿去?可不是要往水中去吧!""我才没那么傻呢!"小矮子叫道,"难道你没看到那条该死的鱼想把我拖下水吗?"小矮子刚才一直坐在那儿钓鱼,不巧把胡须和渔线搅在了一起,一会儿鱼咬食了,这位手无缚鸡之力的小矮子可没有力气把鱼儿拉上来。 鱼儿渐渐占了上风,使劲地把小矮子朝水中拉。 他只得抓住一把草秆和灯芯草,但那又有何用呢? 他只得跟着鱼儿的游动而上下跳动,随时有被拖入水中的危险。
姐妹俩来得正是时候,她们一边使劲地抓住小矮子,一边帮他从渔线上解胡须,可胡须和线缠得太紧了,怎么解也解不开。 她们实在是无计可施,只得拿出剪刀,一刀剪去好一段胡须。 小矮子一见便尖叫:"真粗野!你们俩个坏丫头竟敢毁我的容!先前剪掉了我好端端的胡须还不够吗?现在又剪掉最漂亮的一段,我还有何面目去见人?你们赶快给我滚,滚得连鞋子也丢掉才好!"说完便从草丛中提出一袋珠宝,二话没说就一步一拐地消失在岩石后。
不久后,母亲又打发姐妹俩进城买针线、绳索和带子。 她们沿路来到一片荒地,荒地上布满了巨大的石块。 只见一只大鸟正在空中翱翔,慢慢地又在她们头上盘旋,鸟儿越飞越低,最后停在不远处的一块岩石上。 紧接着她们听到了一声撕心的惨叫声,走上前一看,她们惊呆了,老鹰居然把她们的老熟人小矮子给逮住了,就要把他叼走。
孩子们出于天生的同情心,立刻抓住了小矮子,拼命地与鹰爪抢夺起来,最后把他夺了过来。 小矮子这下可吓呆了,等他回过一点神后,立刻歇斯底里地大叫:"难道你们就不能小心点吗?瞧你们把我这身棕色的上衣给扯成了什么破烂样,你们俩个笨手笨脚的毛丫头!"说完,他又扛起一袋宝石,钻进了岩石下面的洞中。 姐妹俩对这种忘恩负义的行径早已习以为常,赶忙上路往城中办事情。
回家的路上,她们又途经那片荒地,这下可把小矮子给吓了一跳。 原来他正往空地上倒一堆宝石,万万没想到这么晚居然还会有人来。 晚霞照在明亮的宝石上,七彩斑烂,耀眼无比,孩子们都看呆了,"你们傻呆呆地站在那里干什么?"小矮子吼道,他那张本是死灰色的脸气得变成了古铜色。 就在他不停的咒骂的同时,只听一声咆哮,一头黑熊从林中奔了出来,直向他们这儿扑来。 小矮子猛然吓了一跳,还没来得及逃回洞中,熊已赶到。 只见矮人心惊胆颤地哀求道:"亲爱的熊先生,你饶了我吧!我把所有的财宝都给你,瞧地上这些钻石多漂亮,饶了我吧!你不会吃我这弱不经风的瘦骨头吧,我还不够你塞牙的,快去抓住那俩个可恶的臭丫头,你可美美地吃一顿,准有肥肥的鹌鹑那么好吃!饶了我吧,去吃掉她们吧!"熊才不听他那一套呢,劈手一掌就把这可恶的家伙击倒在地,从此再也起不来了。
姐妹俩撒腿就逃,但听到熊儿喊道:"白雪、红玫,别害怕,等一下,我和你们一起去。"这时她们俩听出了这声音,于是停下来等着他。 熊走到跟前时,熊皮突然脱落了,只见站在她们面前的竟是位面貌英俊、浑身披金的帅小伙子。 "我是一位王子,"他说,"那个小矮子偷走了我的珠宝,并向我施了妖术,把我变成了一头野熊,整天在林间乱跑,直到他死我才能解脱。现在他已受到了应有的惩罚。"
白雪后来嫁给了他,红玫嫁给了王子的哥哥,他们平分了小矮子聚集在洞中的大量财宝。 老母亲和孩子们平安幸福地一起生活了多年,她把那两株玫瑰重新移到她的窗前,那儿便有了年年盛开的美丽无比的白玫瑰和红玫瑰。 
顶一下
(0)
0%
踩一下
(0)
0%

热门TAG: 白雪


------分隔线----------------------------
栏目列表