mươi năm lưu lạc đã trở thành một biểu tượng sâu sắc và gương mẫu khiến
cho đa số người dị chủng dành cho sự thán phục xen lẫn cảm tình và quan
tâm, đến nỗi họ xem những tập quán cố hữu của tiền nhân chúng ta để lại
được lưu truyền tại đất này đúng như những tấm gương trong sáng, họ cần
tìm hiểu và học hỏi về những đặc tính thông minh đạo hạnh, cầu tiến, cần cù
nhẫn nại từ từng cá nhân, gia đình cho đến cộng đồng xã hội.
Tuy vậy, thỉnh thoảng hoặc đôi khi trong cuộc diện sinh hoạt thường
hằng của người Việt tỵ nạn, vẫn thường xảy ra những tệ đoan xã hội thật
đáng tiếc khiến báo chí hay các cơ quan truyền thông phải đề cập tới bằng
những lời lẽ hằn học hoặc công kích phê bình thiếu vô tư dành cho cộng
đồng người Việt, mà thực ra, khó có cộng đồng nào có thể tránh khỏi giữa
một quốc gia tạp chủng và lại tự do đến độ gần như mù quáng này. Nhưng
nếu tỉ mỉ đem so sánh bằng sự công tâm qua mật độ dân số giữa các nước
đang cùng sinh sống trên vùng đất này, người ta sẽ nhận ra rằng, những dữ
kiện xấu do thiểu số thanh thiếu niên Việt Nam gây ra bởi sự nông cạn nhất
htời vẫn chỉ là một tỷ lệ nhỏ. Tuy nhiên, cho dù nhỏ đến thế nào đi nữa, thì
thường khi phải chứng kiến một sự kiện không tốt đột ngột xảy ra ở bất cứ
nơi đâu, vào bất cứ lúc nào, nếu thấy có tính cách xúc phạm đến thanh danh
của dân tộc, thì có thể nói, hầu như mọi người Việt Nam ở đây đều sẵn sàng
can thiệp hoặc trợ giúp tức thời những người gặp nạn với một tinh thần hăng
hái hoặc bằng những giải pháp hoàn toàn thích hợp và đầy ắp tình người.