Mà khốn thay! Triệu Phong cũng chỉ là một con người như triệu triệu người khác, chỉ có một đời để sống với một thân xác, một trái tim luôn mong đượïc sống yên ổn sống với chan hòa hai chữ thủy chung. Nhưng thủy chung thế nào được với những mối tình sảy ra như cơm bữa cứ mãi mãi dây dưa tới chàng. Qua những đam mê sôi nổi của tuổi vào đời, chắc chắn sau những ngón đòn tình giáng xuống chí mạng trong đời sống, Triệu Phong không còn tha thiết, hăm hở giống khi xưa. Chàng ao ước có một cuộc sống an phận thủ thường, một mái gia đình một chồng một vợ với những đứa con kháu khỉnh dễ thương xinh xắn, thì chàng lại cứ bị “đánh” tới tấp bởi những mối tình ngẫu nhiên xuất hiện, để rồi lại hợp lại tan, lại ân ái mặn nồng rồi chia lìa phũ phàng oán hận. Cứ như vậy, luẩn quẩn loanh quanh, chẳng biết sẽ ngừng lại ở thời điểm nào. Đã bao lần Triệu Phong tự nghĩ, chỉ còn một cách rũ áo phàm trần, tìm một nơi tận đầu ghềnh xó núi để âm thầm sống cho hết một kiếp người, xóa tan đi mối nợ đời của một kẻ đào hoa.