Hồi 17 Hành Giả đánh yêu ăn trộm Quan Âm bắt gấu thành tinh
|
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Tôi tưởng chuyện này, tại Quan Âm hết thảy, chùa bà tại đó, hưởng hương khói cửa người ta, để cho yêu quỷ ở gần làm điều tác tệ, nay để tôi qua Nam Hải, mà hỏi thử Phật bà, phải tính làm sao lấy áo cà sa trở lại.
Tam Tạng hỏi:
- Ngươi đi chừng nào về tới?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Mau thì về kịp bữa cơm mai, trễ thì đứng bóng, làm sao tôi cũng lấy áo đem về. Thôi thầy buông cho tôi đi.
Nói rồi biến mất.
Tôn Hành Giả đằng vân tới Nam Hải, xem qua biển rộng mênh mông, non cao chớn chở, chính giữa có mấy loài chim tốt, trăm thứ hoa tươi, nồng nực mùi hương, chói lòa màu sáng.
Tôn Hành Giả đi tới trước tòa sen cúi đầu làm lễ.
Quan Âm hỏi:
- Nhà ngươi đi chuyện chi đây?
Hành Giả nói:
- Chùa bà ở gần núi Hắc Phong, hưởng không biết bao nhiêu hương khói. Bà cho con gấu ngựa ở gần một bên chùa, ăn cắp áo cà sa, tôi đòi hoài không trả, nên tôi xin lỗi, phải mắng vốn cho bà hay.
Quan Âm nói:
- Con khỉ nầy nói trái lẽ, tinh gấu ăn trộm áo, sao ngươi lại đòi ta, cũng tại con khỉ lớn gan đem khoe vật báu, đứa tiểu nhân ngó thấy, nên sanh sự như vầy. Ngươi còn làm quỷ nổi dông đốt chùa ta cháy rụi. Tội nhà ngươi dường ấy còn lên làm quỷ với ai?
Tôn Hành Giả nghe qua biết lỗi, liền quỳ lạy mà nói rằng:
- Thiệt bà nói phải lắm, xin từ bi tha tội cho tôi. Ngặt vì con tinh không chịu trả áo, phần thầy tôi làm ngặt, cứ niệm chú định tâm, báo hại tôi nhức đầu lòi hai con mắt, xin Bồ Tát từ bi hỉ xã, làm ơn thâu áo cà sa.
Quan Âm nói:
- Thôi, ta vị mặt thầy ngươi, rán đi giùm một chuyến.
Nói rồi đằng vân xuống, đi ngang núi Hắc phong, Tôn Hành Giả thấy đạo sĩ đi dựa chân núi, tay bưng dĩa lưu ly đựng hai viên thuốc.
Tôn Hành Giả nhảy xuống lấy thiết bảng đập đầu.
Quan Âm thất kinh nói rằng:
- Con khỉ yêu nầy thiệt dữ quá, nó không ăn trộm áo, cớ gì mà giết người ta.
Tôn Hành Giả nói:
- Bà không rõ tưởng nó là hiền, thiệt một tụi với con gấu ngựa, nó đi qua ăn tiệc đám sanh nhật con gấu kia, và mừng hội Phật Y, nên bưng thuốc dâng cho con gấu.
Nói rồi kéo thầy Ðạo sĩ chờ dậy, coi ra là chó sói lông xanh, rồi xem đáy dĩa lưu ly, chạm bốn chữ Lăng hư tữ chế. Nghĩa là thuốc của thầy Lăng Hư làm ra.
Tôn Hành Giả ngó thấy cười rằng:
- May lắm may lắm, tôi muốn làm một kế không biết bà có chịu cùng chăng?
Quan Âm rằng:
- Ngươi nói ta nghe thử.
Tôn Hành Giả nói:
- Cứ theo chữ ở dưới đít dĩa, thì lão nầy tên thiệt Lăng Hư. Nếu bà nghe kế tôi, thì phải hóa làm Ðạo sĩ, để tôi nuốt hai viên thuốc, rồi thâu hình hóa lại một huờn. Bà bưng vào động tức thì mà gạt con gấu uống, miễn tôi vô bụng nó, nó làm sao cũng trả áo cà sa, bằng chẳng đưa ra, tôi sẽ rút gân nuốt ruột.
Quan Âm nghe nói nực cười mà gật đầu, liền hóa phép thần thông biến làm Ðạo sĩ. Hình dung như tạt, cốt cách không sai.
Tôn Hành Giả cười hả hả mà hỏi rằng:
- Không biết phật yêu hay là yêu phật.
Quan Âm cười rằng:
- Yêu phật hình dung cũng vậy, dữ lành tâm địa khác nhau. Phật làm dữ cũng như yêu, yêu đi tu cũng thành phật.
Tôn Hành Giả nghe nói trí hóa mở mang, liền làm phép dùng mình, hóa làm huờn thuốc.
Quan Âm bưng dĩa thuốc đến cửa động Hắc Phong, thấy kiểng vật tốt tươi, bông hoa rực rỡ, liền khen thầm rằng:
- Con tinh ở núi nầy, coi giống người tu niệm.
Tiểu yêu ngó thấy, vào báo với Hắc Phong rằng:
- Có ông tiên Lăng Hư đi tới.
Hắc Phong ra rước vào, Quan Âm vô ngồi xuống, Hắc Phong nói:
- Tiên ông tưởng tình mà đến, tôi vinh biết dường nào!
Quan Âm nói:
- Nay đã gặp ngay sinh nhật, tôi xin dâng thuốc kim đơn.
Liền đứng dậy đưa dĩa thuốc mà chúc rằng:
- Xin uống huờn thuốc nầy sống lâu ngàn tuổi.
Hắc Phong ngậm thuốc chưa kịp nuốt, nó đả chạy tuốt khỏi họng, xuống tới bụng rồi.
Tôn Hành Giả hiện hình và đạp và tung trong bụng Hắc Phong nhào xuống đất năn nỉ xin tha.
Quan Âm hiện hình mà nói rằng:
- Ngươi trả áo cà sa, thì ta tha khỏi thác.
Hắc Phong biểu tiểu yêu đem áo ra.
Hành Giả chun lỗ mũi mà ra, giựt áo cà sa hai tay ôm chặt cứng.
Quan Âm sợ Hắc Phong làm dữ, lấy Kim cô quăng đại trên đầu.
Hắc Phong chờ dậy tức thì, lấy giáo đâm Hành Giả, Quan Âm liền niệm chú, Hắc Phong buông giáo, ôm đầu nhào xuống lăn chiên.
Quan Âm nói:
- Ngươi cũng nên bỏ thói yêu tinh mà quy theo phật.
Hắc Phong nói:
- Xin cho đầu hết nhức, thì tôi chịu quy y.
Tôn Hành Giả nói:
- Ngày giờ đâu mà nói cù cưa, để tôi đập một hèo cho rảnh.
Quan Âm cản rằng:
- Ðừng có giết nó, để ta dùng chuyện nầy.
Tôn Hành Giả nói:
- Dùng làm gì thằng ăn trộm đó?
Quan Âm nói:
- Núi Lạc Đà không người coi giữ, nó đáng phong chức Thủ sơn đại thần.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thiệt bà là phật từ bi, bắt thằng bợm niền đầu chớ không giết.
Quan Âm thí phát cho Hắc Phong, biểu cầm giáo theo hầu tả hữu.
Hắc Phong từ rầy sắp tới: Một tấm lòng hung khi ấy bỏ, bao nhiêu tánh dữ thuở nầy tiêu.
Quan Âm dặn Hành Giả rằng:
- Ngươi từ rầy sắp sau đừng sanh sự nữa.
Tôn Hành Giả chỉ mặt Hắc Phong mà dặn rằng:
- Phật bà chẳng thiếu chi vật báu, coi bằng mắt chớ bắt bàng tay, nếu thói cũ không chừa, chắc bị niền một cái nữa.
Nói rồi lạy tạ Bồ tát, rồi trở về chùa.
Quan Âm dẫn Hắc Phong đi về Nam Hải.