− Được, mầy muốn lưu ý hay nói nhảm nhí tuỳ ý, tao không cần. Mầy muốn chèn ép Sissy bởi vì mầy biết chỉ trong một năm nữa nó sẽ đẹp hơn mầy.
Gerald lên tiếng:
− Tụi bây chịu dẹp cái giọng thường ngày đó vào hôm nay hay không? Hay tao lại quất cho mấy roi bây giờ. Thôi im đi, tao có nghe tiếng xe ngựa thì phải? Có thể là đám Tarleton hay Fontaine.
Khi đến gần giao lộ, nơi gặp nhau của hai con đường từ đồi cây rậm rạp ở Mimosa và Fairhill đổ xuống, họ đã nghe tiếng bánh xe, vó ngựa và những giọng đàn bà vang ra từ sau màn cây dầy đặc càng lúc càng rõ ràng và ầm ĩ hơn. Gerald đi đầu, ghì ngựa lại và ra hiệu cho Toby dừng xe ngay chỗ hai con đường gặp nhau.
− Đúng là bà Tarleton và mấy cô con gái.
Mặt ông tươi như hoa. Trừ Ellen ra, trong hạt nầy không có bà nào được ông thích bằng bà Tarleton tóc đỏ.
− Và chính bà ta cầm cương, thật là một người biết điều khiển ngựa! Hai bàn tay nhẹ như lông chim, mạnh như roi da và cũng đủ đẹp để hôn lên. Tụi bây chẳng có đứa nào có bàn tay như vậy .
Ông tiếp, đôi mắt dịu dàng quở trách các con:
− Carreen thì sợ mấy con ngựa, còn Sue thì tay cứng như bàn ủi khi cầm cương, còn con thì...
Scarlett bất mãn:
− Được lắm, nhưng con chưa bao giờ té ngựa hết. Còn bà Tarleton kỳ săn nào cũng bị ngựa quăng xuống đất.
Gerald tiếp ngay:
− Và gãy xương quai xanh như một người đàn ông, nhưng không bất tỉnh, không kêu la. Thôi, bà ấy tới kìa.
Ông đứng trên hai bàn đạp ngựa, dở nón vạch một vòng chào, trong khi cổ xe của nhà Tarleton chất đầy con gái mặc áo sặc sỡ, che dù và khăn trùm đầu phất phới, đến nơi với bà Tarleton tay cầm cương như Gerald đã nói. Với bốn cô con gái, bà vú, những hộp giấy dài đựng áo khiêu vũ chật ních xe, quả thật không còn chỗ cho tên xe xà ích ngồi nữa. Vả lại Beatrice Tarleton không ưng thuận cho ai cầm cương, da trắng hay da đen cũng vậy, trừ khi bà bị băng treo tay lên cổ. Gầy gò, yếu đuối, màu da trắng tới nỗi người ta tưởng như mái tóc đỏ rực của bà đã hút khí sắc trên mặt, nhưng bà lại không thiếu sức lực và hăng hái. Bà đã sanh tám lần, đứa nào cũng tóc đỏ và đầy sức sống như bà, và bà đã dạy bảo chúng rất có kết quả, như dân trong hạt đã nói, bởi vì bà đã trao cho chúng tất cả tình thương vô bờ bến và một kỷ luật nghiêm nhặt như khi bà nuôi đám ngựa con. "Uốn nắn nhưng đừng làm gãy tinh thần chúng". Đó là châm ngôn của bà Tarleton.Bà thương ngựa và nói về chúng bất cứ lúc nào. Bà rất tin tưởng bầy ngựa của bà, đặc biệt là con ngựa cái màu đỏ tên Nellie, khôn như người. Khi nào quá bận rộn việc nhà, bà giao cho một đứa bé da đen tô đường và dặn nó:
− Hãy đút cho Nellie một nắm đầy và nói với nó ta về ngay! Trừ những dịp hiếm có, lúc nào bà cũng mặc đồ kỵ mã dù có cỡi ngựa hay không vì bà luôn luôn sẵn sàng lên yên, bởi thế bà có thói quen nai nịt gọn gàng từ sáng sớm. Cứ mỗi sáng, dầu mưa hay nắng, Nellie đều sẵn sàng yên cương và quần tới quần lui trước cửa nhà, chờ đợi lúc bà Tarleton rỗi rảnh cỡi chạy một vòng. Nhưng Fairhill là một đồn điền không dễ quản trị nên bà ít có dịp được rảnh tay. Do đó, Nellie cứ phải một mình đi tới đi lui hết giờ nầy sang giờ khác, trong khi bà Beatrice Tarleton bận rộn cả ngày với tà váy vắt trên tay và bên dưới là đôi giầy bóng loáng ống cao mười lăm phân.