Trong bộ óc không có thói quen phân tách, một cái gì thoáng hiện mà nàng chỉ nhận ra một cách lờ mờ rằng, sở dĩ các con nhỏ Tarleton có những thái độ đó là vì chúng cũng bất kham như những con ngựa con, hoang dại như thỏ rừng. Ở bọn họ, một trong những di truyền tính là giản dị, vô tư. Cả cha và mẹ họ đều cùng là dân xứ Georgia - Bắc Georgia - chỉ cách xa những tổ phụ khai hoang có một thế hệ . Họ tự tin và tin tưởng ở những vật chung quanh. Theo bản năng, họ tự nhiên biết là họ phải làm gì - cũng như người trong họ Wilkes, mặc dầu chiều hướng dị biệt thật rõ ràng. Với họ không hề có chuyện xáo trộn thường xuyên ở nội tâm như trường hợp Scarlett, trong huyết quản có cung cách quí phái của miền duyên hải trộn lẫn với đầu óc thực tế và giòng máu yêu đất của một nông dân Ái nhĩ lan. Scarlett muốn tôn sùng yêu kính mẹ như một thần tượng, muốn làm rối tóc và muốn trêu nghịch mẹ. Nàng tự biết mình có thể vừa là thế nầy vừa là thế khác. Đó là một điều trái ngược đã làm cho nàng ước ao có một vẻ nhu mì, một cô gái quí phái có giáo dục với con trai, nếu có thể được thì cũng là một thiếu nữ bất cần đời không tiếc gì một vài cái hôn.
Bà Tarleton hỏi:
− Sáng nay Ellen đi đâu?
− Bà ấy ở nhà soát lại sổ sách kế toán với tên quản gia, chúng tôi vừa sa thải hắn. Ông nhà và mấy con trai đâu?
− Ồ, họ đi Twelve Oaks lâu rồi, họ muốn nếm thử món rhum pha sữa, chanh, đường xem có mạnh không. Tôi cam đoan là họ nếm món rượu ấy từ giờ đến sáng mai! Tôi sẽ nhờ ông Wilkes giữ họ qua đêm, dầu họ có thể bò về ngủ trong chuồng ngựa. Năm người đàn ông say rượu thì quá nhiều... Ba người thì còn được, chớ...
Gerald vội vàng ngắt lời chuyển sang đề tài khác. Ông cảm thấy mấy cô con gái ông đang cười thầm sau lưng ông vì chúng còn nhớ tới tình trạng khi ông trở về nhà sau buổi dã yến mùa thu năm ngoái.
− Sao bữa nay bà không đi ngựa? Chắc chắn là bà trông không có vẻ gì là bà nữa khi không có con Nellie ở cạnh bà. Bà trông giống như con stentor..
Bà Tarleton la lên, nhái giọng Ái nhĩ lan của Gerald:
− Stentor, ông mới dốt làm sao! Chắc ông muốn nói centaur là quái vật nửa người nửa ngựa chớ còn stentor là một người có giọng nói như đồng mà.
Dầu nói sai, Gerald vẫn thản nhiên :
− Stentor hay centaur gì cũng được. Chính bà cũng là người giọng đồng kia mà bà Tarleton, lúc bà hét đám chó săn.
Hetty nói :
− Đó, má thấy chưa. Con đã nói là má la hét giống như một tên da đỏ Comanche mỗi lần má gặp một con chồn.
Bà Tarleton quay lại:
− Như đâu có lớn như mầy kêu thét lúc bị Mammy rửa tai. Ý là mầy đã 16 tuổi rồi đó! À, tại sao tôi không cỡi ngựa sáng nay hả, con Nellie mới vừa đẻ hồi sáng sớm.
− Nó đẻ rồi à?