Họbăng qua con rạch và cổxe bắt đầu lên đồi. Ngay trước khi Twelve Oaks xuất hiện, Scarlett đã nhìn thấy một đám khói là đà trên những tàng cây cao và nàng ngửi được mùi vịpha trộn của gỗhồđào đang cháy và thịt heo, thịt cừu đang nướng.
Những bếp lò đào dưới đất đã được đốt cháy âm ỉtừđêm qua, bây giờcó lẽđã biến thành những cái móng dài đỏrực, với những xiên thịt đang được quay trên đó và những giọt mỡđang nhỏxuống xì xèo trên mặt than. Scarlett biết thứhương vịđược gió mang đi đó là ởtừkhu rừng sồi nhỏphía sau ngôi nhà lớn. John Wilkes luôn tổchức các cuộc dã yến nơi nầy, trên triền đồi xinh đẹp dẫn tới vườn hồng, nơi có bóng mát dịu và là một chỗthi vịhơn, nếu so sánh với lần tổchức dã yến bên nhà Calvert chẳng hạn. Bà Calvert không thích những món ăn dã yến và tuyên bốrằng mùi thức ăn sẽtồn tại trong nhà nhiều ngày nên thực khách của bà phải chịu toát mồhôi trên một nơi phẳng lì trơtrọi cây cối, cách nhà một phần tưdặm. Nhưng ông John Wilkes nổi tiếng khắp xứvềtinh thần hiếu khách, biết rõ cách tổchức một dã yến.
Những dãy bàn kê dài, phủbằng loại vải đẹp nhất của gia đình Wilkes, được đặt vào những nơi có bóng mát rậm nhứt, hai bên là những băng dài không lưng dựa. Những chiếc ghếnệm gòn và gối lót được đặt rải rác ởnhững chỗtrống, dành cho những người không thích ngồi băng. Được đặt ởmột khoảng cách vừa đủcho thực khách khỏi bịkhói, là những hốdài đang nướng thịt và mùi xốt Brunswick. Ông Wilkes luôn luôn có hơn mươi tên da đen bận rộn bưng mâm chạy tới, chạy lui đểphục vụthực khách. Ởsân sau cùng còn có một sốbếp lò khác dành cho gia nhân, xà ích và các cô hầu gái của thực khách mởtiệc riêng. Thực phẩm của chúng gồm có bánh bột bắp nướng, khoai mỡvà dồi heo, món lòng thú mà bọn da đen thích nhứt, và nếu đang có mùa dưa hấu, chúng sẽđược một bữa thỏa thích.