Phan Mạnh Quỳnh
1. Cuộc gọi đêm “Anh ở đâu đến cạnh em ít phút được không? Người ta đã cùng ai chẳng yêu thương riêng em nữa rồi” Tự dưng thấy buồn lây khi tưởng em vẫn đang nhiều đắm say. Thế mới hiểu có ai hay chữ đời.
Vội chạy xe đến đường xưa thấy mình em cô đơn buồn tênh giữa phố, chưa nói được câu mắt em đã long lanh lệ buồn. Thì ra em chọn cách cứ lặng im bao lâu để mong ấm êm, chẳng lẽ phải nói điều này với em.
Khi biết người đổi thay đã yêu cả em với ai, phải ra đi thôi em ơi nếu anh là em. Dù cho, có thể em sẽ đau đớn nhưng tháng năm sẽ phai, còn hơn níu kéo chỉ thấy cay đắng một đời. Hãy ra khỏi người đó đi.
2. Vì em ơi, khi nhạt phai, nghĩ mà xem không ai cầm tay đến sáng, và em đã dành hết những yêu thương nhưng lấy lại gì? Ngoài kia sẽ tìm thấy 1 người khác cho em được hạnh phúc hơn, có lẽ phải nói điều này với em.