Nhưng giáo sư bảo:
"Các con không cần lo lắng quá như vậy. Cô chỉ có vài lời muốn nói với các con trong văn phòng của cô. Con cứ đi tới đi, Ron."
Ron trợn mắt ngó theo giáo sư McGonagall dẫn đường cho Harry và Hermione đi tách ra đám đông đang ríu rít trò chuyện om sòm. Cả hai đứa đi theo giáo sư McGonagall băng ngang tiền sảnh, lên cầu thang cẩm thạch và đi dọc theo một hành lang.
Khi tất cả đã vào trong văn phòng giáo sư McGonagall, một căn phòng nhỏ nhưng có một lò sưởi ro rất ấm áp chào đón, giáo sư ra dấu cho Harry và Hermione ngồi xuống. Bà cũng ngồi xuống sau cái bàn giấy và bắt đầu nói ngay:
"Giáo sư Lupin đã gởi cú tới trước báo rằng con bị bệnh trên tàu lửa, phải không Harry?"
Nhưng Harry chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa, và bà Pomfrey, y sĩ của trường, đã hối hả lao vô phòng.
Harry cảm thấy ngượng đỏ mặt. Thiệt không còn gì tệ hơn được khi mà nhứt cử nhứt động của nó đều bị trông chừng, mới xỉu một cái mà đã phát sinh chuyện ồn ào như vầy. Nó nói:
"Con khỏe mà. Con không cần gì hết..."
Bà Pomfrey không đếm xỉa gì đến điều Harry nói. Vừa thấy Harry bà đã kêu lên:
"Ủa? Là trò đó hả?"
Rồi bà cúi xuống thật sát Harry, chăm chú nhìn nó. Bà nói:
"Tôi chắc là trò lại làm một chuyện nguy hiểm gì đó nữa phải không?"