"Chỉ tại viên giám ngục Azkaban thôi, Poppy à!"
Cả hai người đàn bà trao đổi với nhau một cái nhìn bí ẩn, bà Pomfrey tặc lưỡi ra vẻ không hài lòng:
"Trường học gì mà đầy giám ngục Azkaban như thế chứ!"
Bà vạch tóc Harry lên và rờ trán nó:
"Trò này sẽ không phải là đứa đầu tiên ngất xỉu đâu. Ừ, nó đổ mồi hôi lạnh toàn thân rồi đây.
Bọn giám ngục thật là dễ sợ. Và cái hậu quả mà họ gây ra cho những người vốn đã mỏng manh..."
Harry cãi ngang:
"Con đâu có mỏng manh."
"Dĩ nhiên trò thì không rồi."
Bà Pomfrey bắt mạch Harry, lơ đãng nói xuôi theo nó. Giáo sư McGonagall hỏi bằng giọng cả quyết:
"Tình trạng trò này ra sao? Có cần nghỉ ngơi trên giường không? Hay là có lẽ để trò ấy nằm lại trong bệnh thất đêm nay?"
Harry nhảy dựng lên:
"Con khỏe mà!"
Chỉ nghĩ đến những gì Malfoy sẽ rêu rao ầm lên về chuyện nó phải vô bệnh thất nằm cũng đủ khiến cho Harry điêu đứng.
Bà Pomfrey lúc này đang săm soi tới đôi mắt của Harry, bà nói:
"Chà, ít nhứt trò cũng cần tới vài miếng sôcôla."