Nơi đáng lẽ ra là đôi mắt thì chỉ có lớp da sứt sẹo màu xám mỏng dính bít kín hai hố mắt trống rỗng một cách vô hồn. Nhưng trên gương mặt đó có một cái miệng... một cái lỗ há hốc không ra hình dạng gì hết đang hút không khí gây ra âm thanh nghe như tiếng hớp hơi của kẻ đang hấp hối.
Một cơn kinh hoảng điếng người xâm chiếm toàn thân Harry đến nỗi nó không nói năng hay nhúc nhích gì được nữa. Vi thần Hộ mệnh của nó lung linh bập bùng rồi chết ngắt...
Màn sương trắng làm Harry mù mịt không thấy gì cả. Nó phải chiến đấu... Expecto patronum!...
Nó không nhìn thấy gì nữa... và nó nghe tiếng gào khóc quen thuộc vẳng lại từ xa xăm...
Expecto patronum!... Nó mò mẫm tìm chú Sirius trong màn sương mù, rồi tìm được cánh tay của chú... hình như họ không định bắt chú ấy...