Nhưng một đôi tay nhớp nháp cứng khoẻ đã xiết vòng quanh cổ Harry, buộc nó phải ngẩng đầu lên... Nó có thể cảm nhận được hơi thở của tên giám ngục. Hắn sắp thanh toán Harry trước tiên... Harry ngửi thấy hơi thở thối rữa của hắn... Tiếng gào khóc của má Harry vang vang trong đầu... Tiếng khóc của má sẽ là điều cuối cùng mà Harry còn nghe được...
Và rồi, xuyên qua màn sương mù đang nhấn chìm nó, Harry cảm giác như nhìn thấy một tia sáng màu bạc, càng lúc càng sáng hơn... Nó cảm thấy nó rơi tòm xuống cỏ...
Nằm sấp, mặt úp xuống đất, Harry yếu đến nỗi không nhúc nhích được, buồn nôn và run lập cập, nhưng nó cố mở mắt ra. Ánh sáng chói loà đang mờ dần trên lớp cỏ quanh nó... Tiếng kêu khóc của má nó đã ngừng bặt. Cái lạnh thấu xương cũng tan biến rồi...