từ trẻ con đến người lớn, trong cái xã hội ăn cắp tối tăm kia.
Trong bọn trẻ con ăn cắp dù là những đứa xấu xí
ngu độn tới bực nào cũng cảm thấy, cũng hiểu biết thấy hết mọi ý nghĩ ai
oán trong câu hát ấy. Thế rồi khi tưởng tới cái đời đầu đường xó chợ, cái tuổi
trứng nước mà đã bị xa cha mẹ hay bồ côi vơ vất của mình, chúng sẽ rớt
nước mắt than thân bằng những câu hát ấy với cái giọng không được thành
thuộc lắm, nhưng nghe thật thấm thía vô cùng.
Còn các "yêu tạ" cằn cỗi tới tột bực, lấy quê hương và gia đình là đề lao, anh
em thân thích là tụi đồng nghệ quỷ quyệt gian ác, sự vui vẻ ấm cúng cả trong
những ngày tù bó buộc, mỗi khi chán nản túng thiếu, mỗi khi cảm thấy bao
nhiêu cái điêu linh bấp bênh, có ăn ngày nay không dám chắc ngày mai, thì
mới chịu mở cặp mắt mỏi mệt nhìn quãng tương lai trơ trọi đầy tuyệt vọng.
Nhưng đã bao lâu lười biếng, giai gái, thuốc sái quen thân đi, sức lực sút yếu
đuối lắm. Vậy bỏ nghề "chạy vỏ" bọn chúng không thể làm được một nghề
gì khác vừa ý, vừa sức hơn, bọn chúng đành bíu chặt lấy nghề chạy vỏ, tuy
biết chắc rằng một ngày rất gần kia cái kết quả thảm khốc của nghề sẽ đến
kết liễu đời mình: đi đày.