lại từ từ hiện ra trước mắt Bính, lờ mờ âm u với cái ánh đèn nhơ nhớp ở nhà
mụ Tài-sế-cấu. Lòng Bính càng ran lên những xót xa cay đắng, những quyến
luyến Năm, yêu thương Năm.
- Kìa chị nghĩ gì thế? Chị Tám Bính à? à bà Tám Bính, chắc bà đương
nguyền rủa tôi đấy?
Ngước cặp mắt đầm đìa, Tám Bính nghẹn ngào nhìn Năm Sài Gòn ngồi
chênh vênh trên góc bàn kê gần đấy, Bính lại chực muốn phân trần thì Năm
lại rít lên:
không nghiện hút, không sao tôi bỏ ra một lúc hàng tiền trăm xé giấy cho
chị, rồi rước chị về phục dịch thuốc thang quá mẹ đẻ, chứ đâu tôi xác xơ như
ngày nay, ai ai cũng khinh bỉ được.