khiếp sợ lắm! Các chị chỉ dùng để che đậy những gươm trăm giáo mớ của
mình thôi. Trước kia tôi hớ hênh ngu ngốc, say mê điên cuồng lên vì chị ở
nhà mụ Tài-sế-cấu để chị lừa tôi, nhưng bây giờ chị lừa lần nữa sao được cái
thằng Năm Sài Gòn này không bao giờ thèm dùng nước mắt để lừa dối
người?
Năm Sài Gòn nghiến răng dằn từng lời một. Mỗi một lời của Năm càng như
một mũi kim sắc thâu qua lòng Bính. Bính đau đớn quá chừng, gạt nước mắt,
cố cất tiếng ngắt lời Năm:
1. Trúng bướu: ăn cắp được nhiều tiền
- Anh Năm sao anh nghĩ thế? Có đời nào tôi phụ anh! Làm hại anh! Chẳng
qua thấy anh thua nhiều tiền quá, mà số tiền đó cả vợ chồng đều khó nhọc,
gian nan mới kiếm được, nên tôi lo buồn bối rối, anh đã không biết cho tôi
lại còn đay nghiến tôi phải lòng giai như thế còn giời đất nào nữa?