- Giời nào? Đất nào? Chả có giời đất nào hết! Bây giờ chỉ có tiền thôi, đẹp
giai thôi, hai thứ ấy, giời đất cũng không đáng sợ, đáng trọng bằng.
Dứt lời, Năm Sài Gòn nhảy phắt xuống bàn, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại
lại chung quanh nhà. Tám Bính chỉ ngồi rũ rượi khóc.
Không khí nặng nề và khó thở như ở một lò than đương cháy rực bỗng ai đó
dội nước lên. Năm Sài Gòn luôn luôn vung tay thở hắt ra thật mạnh, như
muốn trút hết mọi sự nung nấu trong người, thì càng thấy tâm trí ngùn ngụt.
Đưa mắt trông hai gian nhà thu hẹp lại với những đồ vật lổng chổng Năm Sài
Gòn lại càng nhận thấy rõ sự cùng quẫn xác xơ của mình.
qua thấy anh thua nhiều tiền quá, mà số tiền đó cả vợ chồng đều khó nhọc,
gian nan mới kiếm được, nên tôi lo buồn bối rối, anh đã không biết cho tôi
lại còn đay nghiến tôi phải lòng giai như thế còn giời đất nào nữa?