khênh trên có một chiếc chậu bong sơn xám xì. Cái tủ áo Năm cũng bán đi,
quần áo thì treo lên trên mấy con bướm gỗ. Đến cả tranh ảnh cũng đâu gần
hết. Tấm hình Năm Sài Gòn chụp nửa người phóng đại thì lắp trong chiếc
khung vuông gỗ tạp, vừa bụi vừa mốc.
Những ngày oanh liệt đã tan nát không còn chút gì vớt vát, thất vọng. Năm
lợm giọng, ghê tởm cho sự giáo giở của vợ. Năm nhổ bọt bảo Tám Bính.
- Thôi chị ạ, công tôi gắn bó với chị chỉ là công cốc, nhưng tôi cũng đành rầu
lòng chịu cái cảnh trơ trọi mà vui lòng để chị đi lấy người khác, vì còn dây
dưa với chị không khéo một ngày kia tôi lại đi đày một lần nữa mất. Vì chị
mà phải đeo số đỏ, săn cọp ở Hà Giang hay câu cá ở Côn Lôn, anh em họ sẽ
ỉa vào mặt tôi, và lúc ấy tôi cũng sẽ chẳng để chị yên nào. Vậy chi bằng ngay
hôm nay chị cút đường chị, tôi xéo đường tôi, chị buôn bán hay lấy vua quan
tôi cũng mặc, tôi ăn cắp, tôi giết người rồi lên ngồi máy chém tôi cũng chẳng
cần chị thăm nom.