lầm nét mắt, trườn người kéo cái hòm đằng sau lưng Bính xuống nền nhà.
Hắn lục tung các sống áo, vừa vứt từng cái một lên bàn, vừa kể vanh vách
những kỷ niệm có liên lạc tới những thứ ấy. Nào cái áo nhiễu tây màu cà phê
sữa Năm may ngày mới lấy nhau; nào chiếc quần nái mới và cặp áo the một
phen đã nằm ở hiệu cầm đồ dạo Bính có mang đứa con trai đẻ sẩy; nào đôi
dép Nhật bản và đôi bít tất phin hồng mua ngày hăm chín tháng chạp năm
xưa.
Bính đương tê tái thì Năm Sài Gòn dồn tất cả quần áo ấy vào một cái thúng
to, đậy vỉ buồm lại, rồi quăng đánh phịch ra tận cửa, đoạn mím môi giơ tay
chỏ: