Bính thần mặt ra rồi mím môi lắc đầu: "Không! nhất định không!".
Đã nửa tháng nay, Bính lại trở về với cuộc sinh hoạt của những người gồng
thuê gánh mướn. Trước mắt Bính, cái cảnh đời tay làm hàm nhai, dù vất vả
lam lũ, lại sáng lên, rực rỡ một cách khác thường.
Chợt một làn gió rào qua mặt sông, đem theo hương thơm man mát của cả
một vườn hoa huệ đâu đây. Cái hương thơm khiến Bính bâng khuâng, ngẩn
ngơ, nhớ lại buổi chiều vừa qua.
Dưới chân một bàn thờ bày trên bệ gạch xây sâu vào bức tường dày, Bính
quỳ gối trước ánh đèn lưu li xanh biếc nhòa với ánh nắng gần tàn lọc qua lần
cửa kính tím phớt. Bính thì thầm đọc bản kinh "ăn năn tội" mà ông cố đạo
già dặn Bính phải đem hết tâm trí mà suy ngắm. Sau bản kinh sám hối, Bính
đọc đến kinh: "Lạy Nữ vương" - người đàn bà mà Bính thấy đáng kính, đáng
trọng hơn ai, bao nhiêu câu ca tụng sau đây cũng không đủ tả những tốt lành
của người: