gì buồn bã cho ốm thân.
Bính thở dài. Hai Liên nói tiếp:
- Mà chị định đi đâu? Làm gì bây giờ?
Tám Bính hồi hộp nghĩ đến tình cảnh sắp sửa dấn thân vào. Bước chân ra
khỏi nhà Năm, Bính chỉ có hai đồng ba bạc, thì đã tiêu mất ngót hai đồng.
Vậy sau khi chi phí hết 4, 5 hào còn lại kia, Bính sẽ xoay giở ra sao? Bán
quần áo đi chăng? Không thể được! Thúng quần áo mới, vì khí khái Bính
không thèm lấy. Nhân thân nhất thiết, Bính chỉ còn hai bộ rung rúc để thay
đổi. Vả lại đi lơ vơ thế này mà lại bán quần áo cũ ai người dám mua? Luôn
mười hôm Bính đã xin đi đội than, gánh gạch và đẩy xe cát ở mấy sở nọ thì
chỉ được làm buổi đực buổi cái. Còn muốn đi làm ở những nhà máy Rượu,
máy Sợi thì phải có hàng bạc trăm lễ cho đốc công. Nhưng cứ như cảnh công
việc khó khăn bây giờ thì không thể trông mong xin đi làm ở đâu được. Hay
"làm tiền"? Bính rùng mình bảo Hai Liên: