nhau, thi nhau làm tê tái cả lòng Năm. Năm mím môi lại, khoanh tay ra sau
gáy, ngả đầu thở dài.
Hơn ba giờ...
Bóng trăng chỉ còn dài bằng cái thước kẻ trên tưòng xám ngắt, nhắc Năm
đêm khuya lắm, gian xà lim sắp tối như mực.
Chợt từ đáy trời im lặng vẳng lên, chắc ở gác canh trong để lao gần đấy,
những tiếng kiềng rè rè. Năm buồn bã với gáo nước uống một hơi gần hết,
rồi cất giọng nhẹ nhẹ hát nối theo cái thanh âm rền rĩ đương dần tắt kia:
- Anh đây công tử không "vòm"