... Tám Bính chập chờn ngủ bỗng thức giấc, lắng tai nghe. Tiếng hát bằng cái
giọng ngao ngán khi xưa từng bào xé ruột gan Bính trong những giờ vắng vẻ
chán nản ở nhà chứa ấy, cái giọng đục lờ lờ, thê thảm, riêng biệt của hạng
gái bán trôn nuôi miệng và hạng giai "du côn" anh chị "chạy vỏ" ấy, nghe
rợn người như một giọng hấp hối, quằn quại đau thương và tuyệt vọng.
Tám Bính ngồi nhỏm dậy. Tiếng hát im lìm. Bính để hết tinh thần mới thấy
chút dư thanh phảng phất trong tiếng gió khuya ù ù. Bính bước vội xuống
giường, không kịp xỏ dép, mở nhẹ cửa sổ, ngơ ngác trông. Trong màn sương
bàng bạc hoàn toàn chìm trong giấc ngủ say sưa, không bóng một người.