ràng và vang lên, tỏa hẳn ra xa, lạnh lùng hoang vắng...
Đích thực Năm Sài Gòn rồi. Bính nức nở, gục đầu bên cửa sổ, nước mắt
ròng ròng long lanh, Bính trạnh lòng tưởng đến bao nhiêu sự điêu linh bấp
bênh, có ăn ngày này không dám chắc ngày mai và sự tối tăm nhơ nhuốc của
đời Năm, một tên "chạy vỏ?, "anh chị" đến kỳ mạt lộ. Bính cảm thấy mình tệ
bạc và Năm Sài Gòn vì một cơn giận dữ ghen tức ruồng rẫy Bính thì không
đáng trách tý nào. Bính cảm thấy một năm nay, mình êm ấm ung sướng còn
Năm thì cùng cực khổ sở. Rồi Bính rùng mình quay mặt đi, không dám trông
bầu trời u ám sau những mảng mây đen nhờ và một cảnh xa xôi đày ải các kẻ
đi đày thoáng hiện ra trước những giọt nước mắt rưng rưng...