hai bóng đen đã cắm đầu chạy mỗi lúc một nhỏ dần, rồi biến mất trên con
đường xa tắp.
Chương 19
Cái toa cuối cùng của đoàn xe lửa chạy vào bóng một rặng tre lù mù, và Tám
Bính buông xong tiếng kêu. Năm Sài Gòn đã bế xốc Bính lên chạy vùn vụt,
lần lút trên con đường ngoằn ngoèo bên bờ ruộng. Vành trăng xanh nhợt giải
xuống cảnh vật chung quanh ga. Đặng xá, đường Hà Nội Nam Định, một làn
ánh sáng lạnh lùng, làm gương mặt Tám Bính càng tái mét. Máu ở bàn tay
Bính rỏ ròng ròng xuống vệ cỏ mỗi lúc một nhiều nhưng Bính mê man
không biết đau đớn là gì hết.