gắng xách va li nặng trĩu. Gió rét qua ruộng lúa vang đến tai Năm những
tiếng vu vu như có lẫn những lời nguyền rủa của người mất va li và của cả
hành khách trên tàu.
Năm Sài Gòn mệt vã mồ hôi nhưng nét mặt vẫn lầm lầm không thay đổi.
Độ nửa giờ sau Năm rẽ quặt vào một lối nhỏ hơn, hai bên lởm chởm những
đám dứa dại um tùm, thỉnh thoảng sát vào nhau soàn soạt. Rồi Năm dừng
bước trước một gian nhà lá, cạnh gốc đa cổ thụ. Cánh cửa liếp thoáng mở.
Năm chui tọt vào. Mấy tiếng kêu mừng rỡ, khe khẽ: