Nhưng tiếng ấy đổi giọng liền:
- Kìa chị Tám!
Năm Sài Gòn thở hồng hộc không đáp, buông vội cái va li xuống đất, rồi nhẹ
đặt Tám Bính trên cái phản xép ở góc nhà. Đoạn, Năm nằm vật ra giường
bên cạnh. Hai Sơn luống cuống vặn to ngọn đèn hoa kỳ giơ soi, hắn lại kêu
lên:
- Chết... anh Năm ơi! Chị Tám sao thế này?