Tám Bính cười, đáp lại, hai tay vẫn ủ trong một cái đẫy vải, lảng ra khỏi chỗ
khác. Nhưng chẳng phải Tám Bính không có "khách hàng" đâu, mắt Bính
tuy trông ra ngoài, song Bính cứ lùi dần đến bên anh lái trẻ tuổi ít cười, khư
khư giữ một bọc tiền trong lòng. Tuy thế anh cũng lẳng lơ lắm, luôn luôn
đưa mắt liếc Bính. Mỗi lần Bính đều trả lại một nụ cười kín đáo.
Lúc đó ông lái già vẫn say bự, vẫn chuyện trò huyên thuyên, còn Năm Sài
Gòn đã ngồi sát cạnh ông.