cụt gần hết, mà ghê sợ cho cái dấu vết mãi mãi xấu xa của đời mình.
Bính lắc đầu toan nhắm mắt lại để tránh những hình ảnh tối tăm hiện ra thì
Năm Sài Gòn ở đằng mũi tàu đi tới, khít hai hàm răng bảo Bính:
- "Cớm" đấy!
- Thế à?
- Nó định "tôm"(1) chúng ta!
- So nào vậy?
- So mặt ngựa và so Vinh.
Bính giữ vẻ thản nhiên:
- Vậy đến bến Ninh Giang thì chuỗn.