khác thường. Bính thấy như gió lạnh đã trút sạch mọi sự rối loạn tối tăm
trong người Bính. Bính thấy như đương sống một cuộc đời êm đềm trong
sạch ở đâu đây. Thẫn thờ Bính tự nhủ:
- Giá lúc nào mình cũng được như lúc này có phải sung sướng không?!
Nhưng khi Bính vừa đưa mảnh gương ra soi thấymặt mày võ vàng hẳn đi thì
Bính lắc đầu:
- Mà ta sung sướng để làm gì? Con cái chả có, và chẳng còn bao giờ trông
mong có được, cha mẹ thì tận tình, vậy chỉ thêm tủi thân thôi. Vả lại biết bao
người khổ sở vì ta vậy ta cũng phải khổ sở mới cân chứ?