và chồng cũng bị lộ và chịu tội không biết nặng đến thế nào. Hơn nữa, Bính
có cảm giác thật như Bính bị tù rồi và chỉ còn chờ ngày đi đày hay lên máy
chém nhắm mắt chờ chết. Càng ngày Bính càng rạc người đi. Năm thấy vậy
đã phải kêu lên và cố ép Bính uống thuốc và tẩm bổ ăn uống.
Một buổi chiều kia. Một buổi chiều mùa đông, các chòm cây trên rặng đồi
tận ven trời xa còn lưu luyến giữ lại những ánh nắng vàng đã úa. Nền trời
xanh nhờ thật là bao la, thật là hoang vắng. Không một bóng chim bay
ngang, không một âm vang nào ngoài gió buồn tê tái của chiều gần tàn hẳn
tỏa ra khắp vùng quê với một sự lạnh lùng hoang vắng mênh mông.
Tám Bính đứng tì tay vào lan can đằng cuối tàu nhìn cánh đồng đang từ từ
lùi vào màn sương.