nào chỉ có thế thôi, họ còn nói cạnh nói khoé những kẻ gian ác bè đảng với
Ba. Lắm phen nghe thấy, Tám Bính chết cay chết đắng trong lòng mà phải
cắn răng không dám hé nửa nhời.
Ngày lại ngày, Bính buồn bã quá. Cái chết khủng khiếp kết liễu đời Ba Bay
thường ám ảnh tâm trí Bính. Lắm đêm ròng rã Bính không thể sao chợp mắt
ngủ được, trông đâu Bính cũng thấy xác Ba Bay rũ trên vai Năm dưới bóng
trăng nhợt nhạt.
Có ngày Bính bỏ cả ăn, Năm hỏi tại sao Bính chỉ nói lảng ra chuyện khác.
Trái lại Năm Sài Gòn vẫn cứ như thường, hôm nào không đi xóc đĩa thì lại
hút thuốc phiện. Nhìn gương mặt Năm không những không thấy lộ vẻ gì băn
khoăn lại còn sắt siu khô khan thêm.