cánh tay phải mỏi rã rời, thân thể bắt đầu nặng trĩu. Đã thế gió mạnh ở đâu
bỗng nổi lên, thổi bạt Năm ra tận giữa sông. Giá mà món hàng thường thì
Năm đến bỏ đi để qua cơn cheo leo vật lộn với sông nước này.
Đứa bé ngạt hơi không giẫy đạp nữa và không biết gì nữa, Năm Sài Gòn gạt
những tóc rủ xuống mặt rồi hết sức hơi... Một lúc sau Năm nhoai được vào
bờ liền vội xốc đứa bé lên vai, cắm đầu chạy. Nhà Năm còn cách đấy một
quãng ngắn thôi. Thoáng chốc, Năm đẩy cửa bước vào, Bính đương nằm,
ngồi nhỏm dậy: