Năm Sài Gòn đặt đứa bé xuống giường xong ôm ngực ngồi thở, quần áo ướt
như chuột lột. Tám Bính biến sắc mặt hỏi Năm:
- Mình làm sao thế! Đứa bé nào đây?
Năm lập cập nói:
- "Hàng" đấy! Mình.
Tám Bính nhìn đứa bé, tròng mắt như muốn bật ra vì thấy có một cái gì khác
lạ quá. Còn Năm kéo khăn lau qua mặt xong Năm chạy lại sờ ngực nó, Bính
toan hỏi, Năm đã kêu lên:
quãng ngắn thôi. Thoáng chốc, Năm đẩy cửa bước vào, Bính đương nằm,
ngồi nhỏm dậy: