người trong gia đình Tuyết Phương. Nàng bước lại bàn thờ, nơi đang đặt di
ảnh của người bạn gái chí cốt đột nhiên hóa ra người thiên cổ, đốt nhanh cho
nàng một nén hương rồi lâm râm cầu nguyện và thì thầm với người đang yên
nghỉ trong cỗ quan tài trùm phủ màu lụa trắng như nàng đang tâm sự với
chính mình:
Hãy yên nghỉ nhé, Tuyết Phương! Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Kể
từ nay, tao với mày là hai miền âm dương cách biệt, còn đâu tìm lại được
những năm tháng tụi mình vui sống chơi đùa học hành thi cử, dệt mộng đời
bên nhau với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ trong đời. Ðâu nào ngờ, chỉ còn hơn
một năm ngắn ngủi nữa, chúng mình sẽ thi ra trường. Chừng đó, mày với
anh Ðoàn Hùng sẽ trở thành đôi vợ chồng đẹp duyên nhất. Còn tao sẽ thực
hiện được giấc mộng đã ôm ấp và tâm sự cùng mày suốt mấy năm qua. Giờ
đây, mày sống khôn chết thiêng, hãy yên tâm an nghỉ. Chuyện thế gian tục
lụy đầy khổ lụy, chúng tao sẽ gánh hết cho mày. Chỉ có những người còn
sống như tao, như anh Ðoàn Hùng của mày và những người thân yêu là vẫn
còn phải cưu mang gánh vác mọi chuyện trên đời chẳng biết đến bao giờ...
Nói với người bạn gái quá cố đến đây, như không thể cầm giữ được tấm
lòng xót thương nhớ bạn, Tâm Giao òa lên khóc một cách tức tưởi nghẹn
ngào. Khóc như chưa bao giờ Tâm Giao có cơ hội được khóc, nàng để tự
nhiên cho những giọt nước mắt dàn dụa tràn ra trên khuôn mặt sầu héo tả tơi
tiếc thương cho người bạn gái vắn số, bất hạnh của mình cho đến khi Tâm
Giao không còn tự chủ thêm được, nàng rũ xuống đúng vào lúc Ðoàn Hùng
liếc sang, nhác thấy, vội đưa hai tay đỡ lấy tấm thân mềm nhũn của Tâm
Giao. Hai người em trong gia đình của Julianne Tuyết Phương cũng vội chạy
đến phụ với Ðoàn Hùng, dìu Tâm Giao ra dãy ghế ngoài hành lang để cho
nàng ngồi xuống hồi tỉnh.