người quá vãng tự ý nán lại nhà quàn để canh xác và thay phiên nhau thắp
nhang nến cho Tuyết Phương cho đến giờ gần khuya nhà quàn đóng cửa, họ
mới lầm lũi rủ nhau ra về, trong lòng người nào cũng đầy phiền muộn và lưu
luyến thương xót cho một người rất thương yêu đang giữa tuổi xuân thì đầy
hoa mộng, mà giờ đây, phải một mình ở lại trong căn phòng nhà quàn lạnh
lẽo hoang vắng. Họ nhìn lại di ảnh của Tuyết Phương với khuôn mặt tròn
đầy, nụ cười nhẹ nở trên môi và đôi mắt tinh anh nghịch ngợm giữa bờ tóc
đen huyền phủ trên đôi vai tròn lẳn, như nàng muốn nhắn gởi đến họ một
điều gì mà lúc sinh thời trong cuộc đời đầy hối hả, Tuyết Phương chưa một
lần kịp ngỏ.
nội tâm của người thanh niên đang ấp yêu nhiều mộng đẹp tương lai này sầu
khổ đến độ nào trước di ảnh của người tình vừa quá cố.